Đốt Sạch Những Cánh Thư – Thơ Tình Buồn

ĐỐT SẠCH NHỮNG CÁNH THƯ

Đêm lại đến, cũng âm thầm lặng lẽ
Cũng vo tròn nhung nhớ ở trong ta
Nay chầm chậm móc ra từng ánh lóe
Quẹt diêm này muốn để được phôi pha…

Ôi thư! Những cánh thư đầy yêu dấu
Của một thời đau đáu vọng sang ai
Sợ phương trời gió lay cành trong chậu
Khiến đóa hồng lảo đảo rụng hương say

Ngại tĩnh mịch không gian bầu thiếu ánh
Hoa vướng buồn, canh cánh quyện mông lung
Để héo hắt dưới khung trời hiu quạnh
Làm nhạt nhòa sắc ảnh giữa không trung

Biết cảnh nhà đơn điệu ở bên kia
Đường lối nhỏ, em về sương phủ trắng
Niềm hướng vọng cứ lần sang một phía
Tiếng cung đàn thỏ thẻ tận xa xăm…

Trao tất cả khối mộng tình vạn thuở
Chẳng ngờ đâu tan vỡ, rẽ phân ly
Thôi! Giữ lại làm chi cho phải nhớ
Thêm nặng sầu, trăn trở bước chân đi

Đành đốt sạch, chôn vùi bao kỷ niệm
Để mai này lưu luyến được chìm quên
Như đống tro tàn mang tên bọt biển
Theo sóng cồn, rã biến cõi mông mênh…

Nhìn khói lửa, ôi lòng ta tan nát
Chuỗi ngọt ngào, êm ả dãy trăng thơ
Mà giờ đây vật vờ, dần rụm nát
Hận, thương, hờn chất ngất nỗi sầu lơ.

11/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *