Dòng Đời – Thơ Lục Bát

Dòng Đời

Điệp buồn em trải vào thơ
Âm vang réo rắt bên bờ quạnh hiu
Vấn vương, trăn trở bao điều
Nghẹn cho chạnh khuyết để nhiều tái tê,

Thời gian cứ mãi lê thê
Luyến lưu dĩ vãng, não nề tâm can
Lắm khi da diết ngập tràn
Bao nhiêu nỗi nhớ bao hàng lệ rơi

Phù vân khoảnh khắc canh đời
Sớm còn, tối mất, ngậm ngùi xiết bao
Hai tay ôm trọn khối sầu
Nhìn theo dâu bể mà đau hồn tình

Thuở nào trăng sáng long lanh
Gió thoang thoảng nhẹ xuyên mành du dương
Giờ đây rỉ rả hàn sương
Từng hồi tí tách khu vườn đêm đen

Canh lặng lẽ, bóng im lìm
Lắc lư chầm chậm nửa chìm, nửa bay
Ảnh hình xưa cũ đâu đây
Từng hồi ẩn hiện, thêm dài xót xa…

Em ơi! Tôi cũng vậy mà
Vẫn nhiều kỷ niệm, vẫn qua một thời
Tràn trề lai láng niềm vui
Và rồi bỗng chốc chơi vơi giữa dòng

Từ trong sâu thẳm mịt mùng
Gỡ lần chỉ rối cho lòng nhẹ mang
Mới hay thế sự đa đoan
Con người phải chịu muôn phần đổi thay.

12/8/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *