Đớn Đau Châm Chích – Thơ Tình Buồn

Đớn Đau Châm Chích

“Thơ liền âm cuối”

Đứt sợi dây đàn, vỡ khúc ca
Giờ đây chấm dứt mảnh tình ta
Anh đi, em ở, ngàn tơi tả
Vò võ, héo hon dưới ráng tà…

Cô đơn, khắc khoải ôm buồn bã
U ám không gian khuất ảnh ngà
Lặng lẽ âm thầm gom quét lá
Nhúm thành ngọn lửa sưởi phôi pha

Đêm đêm thao thức bầu băng giá
Mòn mỏi tâm tư, ngủ giấc gà
Văng vẳng côn trùng kêu rỉ rả
Nhịp sầu lai láng mãi ngân nga

Ngoảnh xem hạnh phúc của bao nhà
Ấm áp, cho nhau luống mặn mà
Bỗng chốc chạnh lòng rơi lã chã
Tự mình an ủi, nhẹ trôi qua

Bữa ăn đạm bạc muối dưa cà
Bất chợt nhớ nhung thuở đậm đà
Xới múc, gắp trao, niềm hỉ hả
Nay thui thủi quạnh, khoé trào ra

Thấy con ủ dột, tím màu da
Lo lắng ân cần mẹ với cha
Sợ cánh thuyền nan xuôi biển cả
Làm sao chịu nổi những phong ba

Xóm giềng, thân quyến cũng lân la
Kẻ ý keo sơn giữ phận à
Người lại nhủ khuyên thêm bước há
Trở trăn, héo hắt, nghẹn ta bà

Âm dương vĩnh biệt, dòng đôi ngả
Dẫu luyến lưu nhau cũng chỉ là
Tiếng vọng thu chiều nơi tịch dã
Một cơn gió thoảng bóng cây già…

Canh khuya tĩnh mịch chìm êm ả
Từng chập đưa về ở cõi xa
Chuỗi hú não nùng treo ngọn phả
Khi thì rờn rợn lúc kha kha

Trên trời lấm tấm dải ngân hà
Dưới lửng lơ mờ cận góc đa
Ai hiểu thấu chăng từ tấc dạ
Đớn đau châm chích mãi hồn Ma…

5/3/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *