Đọc Áng Thơ Buồn
Khẽ đọc bài thơ trải mấy dòng
Buồn trăng nhạt khuyết, phủ hàn đông
Luyến lưu, vương vấn hình xưa cũ
Khắc khoải thời gian, tím cõi lòng,
Ngày tháng u hoài hướng vọng xa
Nỗi niềm da diết mãi ngân nga
Canh khuya vò võ sầu trăn trở
Gối chiếc chăn đơn ngấn lệ nhòa
Lắm khi trách gió với hờn mây
Sao kéo về đây, thả chốn này
Để một khoảng trời mang sẫm tối
Bao trùm, cuốn quấn mảnh hồn ai
Rồi lại chạnh lòng thấy nhớ thương
Chữ tình, kỷ niệm chuỗi tơ vương
Công viên, bãi vắng, bên hè phố…
Tay ấm trong tay, những tiếng đàn
Chỉ còn thổn thức tự mình thôi
Duyên phận bèo mây một kiếp đời
Cũng phải đành cam mà chấp nhận
Thuyền duyên đứt sợi lạc dòng trôi…
Giây phút trầm ngâm giữa lặng tờ
Từ từ nốc cạn chén hồn thơ
Nồng nàn thắm đượm men hương tửu
Ngây ngất tim ta, nỗi sững sờ…
Em buồn góc quạnh, tưởng người đi
Rỉ rả hàn sương nhỏ mộng thì
Còn ở nơi tôi niềm dĩ vãng
Cũng dài năm tháng lạnh bờ mi…
2/2/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)