Định Phận Tại Thiên Cơ
Thôi đã hết rồi cho kẻ ở
Những gì êm ả dệt ầu ơ
Hồn vui phơi phới đan niềm mộng
Theo cánh thời gian nỗi đợi chờ
Thôi đã hết rồi chỉ mối tơ
Đêm đêm thao thức dưới khung mờ
Vấn vương hướng vọng về phương ấy
Khắc khoải tâm can, dạ thẫn thờ
Thôi đã hết rồi ngọn phất phơ
Chiều nghe mưa đổ, chạnh chơ vơ
Thấy sông cuồn cuộn chìm u ám
Thắt thẻo đò neo cạnh mé bờ
Thôi đã hết rồi chuỗi ngẩn ngơ
Buồn cho nửa khuyết rụng xa lơ
Tái tê da diết bầu tâm sự
Lầm lũi lang thang bóng vật vờ
Thôi đã hết rồi bao bỡ ngỡ
Nhìn quanh nhìn quất lạnh như tờ
Vườn xuân hò hẹn thành hoang vắng
Cây cỏ im lìm, nghẹn xác xơ
Thôi đã hết rồi duyên với nợ
Mà đây bất chợt có đâu ngờ
Chỉ còn lặng lẽ theo ngày tháng
Tất cả như là một giấc mơ…
Tôi về góc quạnh nắn vần thơ
Gửi gió, gửi mây thả lững lờ
Khuây khỏa tâm tình, quên dĩ vãng
Bởi vì định phận tại thiên cơ.
21/5/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)