Dĩ Vãng Vẫn Quay Về – Thơ Nỗi Niềm

Dĩ Vãng Vẫn Quay Về

“Thơ liền âm từ cuối”

Canh khuya bất chợt khóe cay cay
Chạnh nhớ năm xưa, kỷ niệm này
Khoảnh khắc trồi lên theo gió chạy
Khiến lòng tràn ngập nỗi heo may

Đâu những buổi chiều dưới trắng bay
Đắp bù thương nhớ cách bao ngày
Hồn tình hai đứa hòa theo xoáy
Quyện chặt tâm hồn cảm xúc lay

Đâu những công viên dạ tỏ bày
Ngàn yêu tha thiết, nắm bàn tay
Bên trong dào dạt đàn tim khảy
Điệp khúc êm đềm tận đỉnh say

Đâu những chuyện trò vui với hay
Em đi “vạn dặm rách đôi giày”
Còn anh “qua biển giông làm gãy”
Hai đứa tình cờ gặp dưới ray

Còn đâu bến vắng ngắm dòng xoay
Bọt vỡ li ti vẻ đọa đày
Tợ kiếp phù vân chầm chậm dãy
Chút buồn loáng thoáng gợn hôm nay…

Giờ đây dĩ vãng nhẹ nhàng quay
Nửa vạt vật vờ, nửa hướng ngay
Khơi động khuất chìm sâu tận đáy
Như đòi trỗi dậy trả lần vay

Tơ duyên, thế sự đổi và thay
Ruộng lúa khi gieo, lúc xới cày
Người thuở thong dong, khi nặng quảy
Vậy mà thỉnh thoảng vẫn về đây.

9/6/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *