ĐỂ CÒN LẼ SỐNG
Chiều cuối hạ khung trời nhàn nhạt
Muôn héo vàng lất phất chờ rơi
Bước chân lặng lẽ chơi vơi
Trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện đời thế nhân…
Cảnh dâu bể muôn phần thay đổi
Kiếp con người sớm tối bèo mây
Mới vừa nhìn thấy gần đây
Chỉ trong khoảnh khắc xa bay khuất mờ
Vòng danh lợi vật vờ trước mặt
Kẻ đạt thành, kẻ mất hôm kia
Tợ như lóng lánh trăng khuya
Khi treo đỉnh núi, lúc về lưng non
Mới đó mà hoàng hôn đã điểm
Bánh xe đời một chuyến đi qua
Giờ đây cảm thấy xót xa
Nghẹn cho chạnh khuyết để mà đớn đau
Thu chưa đến, lá sầu đã có
Chỉ ít ngày theo gió lìa cành
Thời gian lủng lẳng tươi xanh
Cũng rồi héo rũ, cam đành rụng đưa…
Băng ghế lạnh, thẫn thờ man mác
Dĩ vãng hình, chất ngất niềm vương
Bâng khuâng gửi áng mây buồn
Lững lờ chầm chậm về phương mịt mù
Nỗi dang dở, lạc bờ quạnh quẽ
Chỉ âm thầm trăn trở sớm hôm
Cố tay kéo vạt hoàng hôn
Thả vào trong ấy ảnh hồn ngày xưa…
25/8/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)