Đẩy Ngọn Gió Vờn – Thơ Nỗi Niềm

Đẩy Ngọn Gió Vờn

Bảy năm trung học vội trôi qua
Lóng lánh trăng sao tuổi ngọc ngà
Cánh quyện hương ngàn loang ý mộng
In hằn ấn đỏ giữa tim ta…

Gốc cây râm bóng đượm đầy vơi
Chuyện nọ chuyện kia trải nụ cười
Duyên dáng, ảnh hình gom suối biếc
Khiến lòng dào dạt mãi không thôi

Mỗi lần lên lớp lại lo toan
Chẳng biết người kia vẫn có còn
Hay phải thay trường, di chuyển khác
Để niềm vương vấn vọng đầu non

Êm ả, nhẹ nhàng theo tháng năm
Hễ ngày chúa nhật chạnh bâng khuâng
Những hôm Ai bệnh mang buồn nhớ
Cứ thế lâu lâu trỗi nhịp đàn

Niên cuối là đây, bước ngoặt đời
Kẻ sầu thi rớt giạt về nơi
Còn người đỗ đạt đường đi thẳng
Hai chuyến xe lăn khuất khoảng trời…

Mấy chục năm dài lắm đổi thay
Giờ chung tình cảnh dưới vầng mây
Vợ tôi mất sớm, chồng em cũng
Cùng nỗi đìu hiu với chuỗi ngày

Con cái hai đàng đã lớn khôn
Bóng chiều phủ lạnh, tím cô đơn
Dấu xưa kỷ niệm nằm sâu đó
Nhưng nghĩa tào khang đẩy gió vờn.

10/4/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *