Đập Rắn Vỡ Đàn – Thơ Nỗi Niềm

Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) - Page 31 Images?q=tbn%3AANd9GcShwRSztRZt_cHf5-hs5SfLA41V8iGzrGrCOtSwbJNiSzxm1_mF

ĐẬP RẮN VỠ ĐÀN

Du dương thoảng ru vầng treo đỉnh núi
Trải ánh ngà soi rọi nẻo trần gian
Cho thao thức mơ màng về diệu vợi
Nghe tấc lòng phấn khởi dậy lâng lâng…

Bỗng bất chợt mây tràn lan cõi lộng
Đẩy long lanh gom bóng tận sau bờ
Rồi tiếp tục lững lờ giăng chầm chậm
Kín mịt mùng khuất hẳn mảnh chơ vơ

Gió cũng ngưng, thẫn thờ không thổi nữa
Khiến xám ngàn hớn hở, thỏa thuê che
Để không tầng đầm đìa muôn hạt nước
Rỉ rả buồn nhẹ rớt hóa thành mưa

Bầu đã tối lại nhòa theo tí tách
Trên đỉnh trời cặp vách đá, trăng nghiêng
Cả mảng lớn sẫm đen trùm mặt đất
Kẻ co mình chất ngất tím niềm riêng

Thỉnh thoảng sét luồn xuyên qua cỏ lá
Kèm âm vang chát chúa vọng quanh đây
Canh cánh nỗi u hoài thêm lã chã
Đổ ướt gồng đối phó xé mang tai…

Mấy chục năm trường ai hay, ai hiểu
Góc sương mù nặng trĩu khối tư duy
Đón nhận thấy những gì trăng ửng chiếu
Hiểu lắm điều giọt nhểu đẫm bờ mi

Vậy mà vẫn lầm lì ôm câm nín
Chẳng thể nào toan tính chuyện thiệt hơn
Bởi từ lâu cây đàn nhằm lúc xỉn
Lỡ với cầm đập rắn lượn gần chân…

28/10/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

Ảnh: Sưu tầm

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *