Đành Vào Nơi Quên Hết
Thịt đã rữa, trơ xương tàn lởm chởm
Thú lang thang, lởn vởn cũng đành thôi
Đêm u tịch từng hồi tru hú gợn
Như trút hờn dữ tợn trước chơi vơi…
Trên đầu cỏ, ngậm ngùi treo trắng bệch
Ánh đăm đăm nhúc nhích, đảo xoe tròn
Chẳng hiểu vui hay buồn hay thỏa thích
Mà oằn cong khịch khịch lại lom khom
Gió thoang thoảng man mơn vùng tĩnh lặng
Kia vướng sầu khóc hận hoặc mê say
Sao bỗng chốc bật xoay rồi vút thẳng
Hái sương mờ lủng lẳng đậu cành cây
Bất chợt hướng nhìn ngay về phía trước
Nhấc cao dần nhẹ lướt đến nơi xem
Bờ lau sậy… nhớ đêm quân thù rượt
Sức kiệt cùng ngã bước, cứng con tim
Dưới lất phất, nghiêng nghiêng theo ngọn lắc
Trên xoa xoa, nấc nấc kéo nhanh hơn
Rươm rướm đỏ chờn vờn trong trũng mắt
Bật âm vang khằng khặc rải lâm sơn…
Ôi ai hiểu! Đây hồn ma khốn khổ
Đang đau thương, nức nở với riêng mình
Nhớ kỷ niệm, nhớ tình chồng nghĩa vợ
Xót xa lòng theo nhớ quặn rung rinh
Giờ đâu ảnh, đâu hình thân yêu dấu
Đâu sẻ chia bạn bậu sớm chiều hôm
Đâu chăm sóc, ân cần khi bệnh hoạn
Đâu tháng ngày hụt hẫng, vọng đầu non…
Em yêu ơi! Không còn bên nhau nữa
Để mình em vò võ dưới thu chiều
Rồi mai mốt đìu hiu giăng lối ngõ
Thì làm sao chẳng có nỗi cô liêu
Mưa nặng hạt đổ nhiều rơi tầm tã
Tốt vườn xanh, êm ả ánh trăng vàng
Còn hé nụ bên đàng hoa mới nở
Tái tê sầu lặng lẽ ngắm hương tan
Nay âm cảnh, dương trần hai cách biệt
Mang ngập đầy tha thiết với lo âu
Mà chẳng thể, đành vào nơi quên hết
Chén Mạnh Bà chấm dứt kiếp đời đau.
28/2/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)