Đành Âm Thầm Dừng Bước – Thơ Nỗi Niềm

Đành Âm Thầm Dừng Bước

Chiều hôm ấy tình cờ trên bãi vắng
Ta gặp nhau dưới nắng rụng lưng đồi
Thấy Ai buồn thơ thẩn hướng xa xôi
Đang thả chậm từng hồi dâng cảm xúc…

Thế là quen sau chuyện trò vài phút
Duyên tương phùng giữa lúc mộng mơ duyên
Vướng gian nan, lận đận lắm ưu phiền
Tôi ngần ngại, nỗi niềm không dám nghĩ

Nhưng chẳng hiểu vì sao luôn âm ỉ
Nhớ bóng hình, thủ thỉ cận bên tai
Nhớ nhẹ nhàng suối biếc thẳng nhìn đây
Nụ tủm tỉm chứa đầy bao vương vấn…

Kể từ đó như bâng khuâng, hụt hẫng
Cứ miên man, luẩn quẩn mãi tâm tư
Rồi bất chợt bỗng nhận được cánh thư
Dạ xao xuyến, sững sờ trong khoảnh khắc

Em lại đến và trải bầu dịu mát
Với khu vườn xanh ngát trổ đầy bông
Khiến mảnh thuyền đang nhấp nhố dòng sông
Nhìn nắng đổ, chạnh lòng khao khát ghé

Đêm sương lạnh, tắm trăng tàn quạnh quẽ
Nghe tiếng đàn nhè nhẹ ở con tim
Từ lâng lâng đẩy giục thúc làm chim
Bay biển bắc đi tìm mong khuây khỏa…

Tôi lặng lẽ thả hồn theo ngọn gió
Bước chân thầm qua đó một lần thăm
Để ngỡ ngàng trước lộng lẫy cao sang
Em đóa thắm, cành vàng treo cửa ngọc

Còn ở tôi ngập bụi mờ lông lốc
Thì làm sao kín bọc đủ che em…

25/2/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *