Dang Dở Một Cung Đàn
Đứng lại trầm ngâm ngắm bốn bề
Sắc mờ u ám trải lê thê
Hai bờ vắng vẻ hàn sương đọng
Thăm thẳm hoàng hôn cũng khuất về…
Cảm thấy nỗi lòng nghẹn xác xơ
Tím dần từng khắc mảnh chơ vơ
Lắc lư quả héo, khan dần điệp
Chầm chậm chờ ngưng trước lặng tờ
Chẳng còn chi để mà lưu luyến
Bởi tối từng giây mãi kéo dày
Cõi lộng lưng tầng như thiếu gió
Hàng mây che kín cả nơi đây
Thôi đành xếp lại mớ hành trang
Đảo mắt nhìn quanh dưới ánh tàn
Ngả rẽ lối mòn rêu lác đác
Âm thầm, lặng lẽ thả đôi chân
Tìm về quê cũ, bến đò xưa
Theo bóng thời gian của bốn mùa
Những lúc chạnh buồn hay rảnh việc
Mượn vần khuây khỏa chuyện ngày qua…
Có lẽ rồi đây sẽ cố quên
Con đường mộng ước giữa mông mênh
Khi chưa mù mịt ngàn bao phủ
Cũng lắm trăng sao, cũng ngợp tình
Chỉ buồn tấc dạ mãi bâng khuâng
Vẫn muốn cùng ai nghĩa đá vàng
Nhưng chẳng đồng thanh thành lạc nhịp
Khiến cho dang dở một cung đàn.
9/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)