Đàn Lay Nỗi Nhớ – Thơ Nỗi Niềm

Đàn Lay Nỗi Nhớ

Chân chậm bước dưới vầng trăng sáng
Chợt từ xa lai láng cung đàn
Âm sầu vọng tiếng thở than
Chạnh lòng lữ khách trào dâng nỗi niềm,

Thương quạnh quẽ bên thềm nhung nhớ
Chuỗi thời gian trăn trở, vấn vương
Canh khuya đọng giọt sương buồn
Đìu hiu gió thổi, bên đường nhẹ rơi

Cánh chim trắng khung trời biền biệt
Có hay chăng da diết nơi này
Luyến lưu, khắc khoải tháng ngày
Màu thu ảm đạm, u hoài héo hon…

Tôi đứng giữa hoàng hôn nhạt nắng
Biết bao lần trầm lắng tâm tư
Thả hồn dĩ vãng thời thơ
Dòng sông êm ả, lững lờ thuyền rong

Thuở ươm mộng bềnh bồng theo gió
Nẻo phong trần đây đó bôn ba
Tấc lòng dào dạt, thiết tha
Vườn hoa, bến nước đậm đà luyến lưu

Rồi bỗng chốc mịt mù giăng phủ
Dãy mênh mông bão tố tràn về
Vó câu lạc nẻo sơn khê
Lao đao, khốn đốn, lê thê miệt mài

Đã đánh mất tuổi đời xuân thắm
Để tặng tình sâu nặng năm xưa
Thôi thì lặng lẽ bốn mùa
Còn kia kỷ niệm, la đà nhớ thương.

22/11/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *