Cung Đàn Xưa Cũ – Thơ Nỗi Niềm

CUNG ĐÀN XƯA CŨ
 
Đêm qua nhẹ khảy một cung đàn
Cảm thấy không còn đượm tiếng ngân
Bởi tại dây chùng hay cứng ngón
Nên thành nhạt nhẽo khúc âm vang,
 
Cả bầu tĩnh mịch, lững lờ mây
Phủ ánh trăng treo, hoá héo gầy
Con nước xuôi dòng trong bảng lảng
Chập chờn gờn gợn sóng lăn tăn
 
Âm u cảnh vật lại thêm buồn
Rỉ rả bên bờ lấp lánh tuôn
Chuỗi hạt lăn dài trên lá cỏ
Dần rơi mất hút dưới màn sương…
 
Đâu rồi bốn phía ngợp cây xanh
Khoẻ khoắn vươn vai duỗi nhánh cành
Sáng sớm phơi mình say hấp thụ
Nhẹ nhàng, êm ả trổ đan thanh
 
Giờ đây nắng rụng xuống lưng đồi
Chầm chậm không gian cuốn vạt trời
Khoảnh khắc hừng đông bầu rạng rỡ
Vô tình lặng lẽ khuất về nơi…
 
Cảm bến sông thu ngóng vọng miền
Đìu hiu năm tháng, lạnh niềm riêng
Hồn thương xưa cũ lay trăn trở
Để buổi chiều nay thả mộng thuyền
 
Nhưng dòng khô cạn đã từ lâu
Cố chống chèo bơi chẳng thể nào
Giữa cõi mịt mùng phơi tuyết trắng
Từng cơn gió thoảng vọng lao xao…
 
 
7/12/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *