Còn Gì – Thơ Nỗi Niềm

Còn Gì

Không gian bỗng chốc mịt mùng
Điệp trùng dãy xám lạnh lùng trải giăng
Khối mờ đậy nắp trần gian
Trùm hồn thu quạnh bóng tàn tả tơi…

Ta đang tận đỉnh chơi vơi
Niềm thương, nỗi nhớ một thời trăng sao
Lắc lư theo ngọn gió gào
Đìu hiu oi bức, hanh hao bã buồn

Còn gì để mến, để thương
Còn gì để cảm, để vương vấn hoài
Còn gì để luyến, để say
Còn gì để sống, để dài nhớ nhung

Giờ đây bóng xế hoàng hôn
Nắng vàng đã rụng xuống hòn núi xa
Sương tuyết trắng phủ là đà
Dòng sông lờ lững ngóng tà chuyển đêm

Còn gì tiếng nói con tim
Còn gì nhè nhẹ bên thềm ngân nga
Còn gì thổn thức trăng ngà
Còn gì lai láng, đậm đà ý thơ

Chiều nay lặng lẽ sau bờ
Nửa hồn cuốn héo, nửa chờ ánh lên
Nhìn kia nhấp nhố bập bềnh
Chập chờn trí não lênh đênh một đời

Còn gì để ngắm, để soi
Còn gì để vọng, để rồi ủi an
Còn gì để hết trở trăn
Còn gì để chuỗi ngày tàn không quên.

5/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *