Coi Chừng Oan
Ồ sao ấy lại trả duyên tình
Để bóng canh trường lặng nín thinh
Nhìn lối mộng vàng ai khựng bước
Trầm ngâm lặng lẽ khẽ rung rinh…
Sao lại đành cam đứng cạnh bờ
Vươn tay kéo lại hết đường tơ
Gom tròn thả bổng vào khung lộng
Để ngọn lang thang đẩy vật vờ
Vì sao bất chợt dưới khung chiều
Cuốn mảnh trăng lòng, nhặt dấu yêu
Góc vắng, vùi sâu vào đất lạnh
Tạ từ quay gót, giũ bao nhiêu…
Sao nỡ vội vàng rẽ hướng ngang
Phôi pha tiếng vọng nhạc cung đàn
Cho hồn thắm đượm buồn tê tái
Da diết nghẹn ngào vụn vỡ loang…
Nhìn thấy ao kia ổng đứng dưới
Nhởn nhơ cá lội cận nhiều màu
Thật ra muốn bắt nào đâu dễ
Và ổng bao giờ nghĩ thế đâu
Coi chừng oan uổng tội người ta
Cát bụi thời gian lắm nhạt nhòa
Lữ khách dặm trường đà thấm mỏi
Hoàng hôn khao khát một ngôi nhà…
24/1/2021
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)