Cố Trở Mình Cho Đỡ Nhói – Thơ Nỗi Niềm

Cố Trở Mình Cho Đỡ Nhói

Còn những gì cõi lòng đang chất chứa
Hãy dần dà mở cửa hết đi anh
Để rồi đây nhánh cành khô héo úa
Khỏi ngậm ngùi rụng đóa, tiếc thời xanh…

Đây vương vấn ảnh hình khung quạnh quẽ
Đó năm dài lặng lẽ tím cô đơn
Kia tức tưởi ôm hờn khô ngấn lệ
Nọ tháng ngày bóng xế nghẹn hoàng hôn

Là tất cả chập chờn nơi ký ức
Khiến chẳng dừng trăn trở suốt thời gian
Mỗi độ chiều dưới nắng tàn, biển gió
Da diết buồn, lối ngõ bước lang thang

Cho khoảnh khắc rải dần lên khóe mắt
Nỗi u hoài chất ngất, biến thành đau
Cùng lắm buổi canh thâu ngồi trầm mặc
Hận với sầu rớt mất lạc về đâu…

Hỡi ngân nga tận cùng sâu thăm thẳm
Khúc cung đàn u uẩn ở trong ta
Ngươi đà thấu hiểu để mà năm tháng
Gợi nắng hồng sưởi ấm nhẹ phôi pha

Vượt trường giang, ngày xưa tim ấp ủ
Bỗng bất ngờ lộng gió chuyển cuồng phong
Thuyền mỏng mảnh đang xuôi dòng nhấp nhố
Bị sóng cồn xô ngã lật dòng sông…

Dang dở hết ước mong và nỗi đợi
Đăng đăng dài mảng tối phủ trùm lên
Nay vẫn cố trở mình cho đỡ nhói
Dẫu biết rằng mệt mỏi trước chông chênh…

13/12/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *