Chiếc Áo Em May – Thơ Tình Buồn

Chiếc Áo Em May

Hai mươi năm khoảnh khắc một chuỗi đời
Từ dĩ vãng xa xôi bừng tỉnh dậy
Để hồn yêu đậm đà, tha thiết ấy
Giờ nghẹn ngào, tê tái biết là bao…

Kể chuyện ngày xưa, em may chiếc áo
Áo tinh khôi sắc trắng của trinh nguyên
Dành sẵn đó chờ dịp gửi tặng anh
Thêm ấm áp nỗi niềm khi xa vắng

Áo may xong chưa kịp lần “qua bển”
Thì đất bằng động chấn ngã chân em
Rớt dòng sông, buốt lạnh, tím con tim
Xuôi sóng nước nổi chìm trôi xứ lạ

Em tấp bờ với xác thân rệu rã
Lạc mất rồi bến đá của tình yêu
Để thời gian lặng lẽ những thu chiều
Cả cảnh vật tiêu điều theo nỗi nhớ…

Nay bất chợt dưới hoàng hôn tái ngộ
Nhìn thấy em lối ngõ phủ sương buồn
Đôi mắt sầu ướt đẫm lệ, trào tuôn
Anh da diết vấn vương tình năm cũ

Chiếc áo mới ngày xưa đầy ấp ủ
Tấm chân thành muôn thuở trọn lòng trao
Vẫn còn kia, theo năm tháng bạc màu
Nhưng chan chứa ngọt ngào, in dấu mãi

Thỉnh thoảng về, lấy ra em giặt ủi
Ngắm vào đây như thể thấy người thương
Và để niềm khắc khoải cuộc tình tan
Được giây phút nhẹ vơi ngàn tức tưởi…

Anh trầm mặc lặng yên nghe em nói
Mà cõi lòng rười rượi xót xa đau…

3/10/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *