Chỉ Đó Trải Vào Thơ
Muốn khuây khỏa mà sao lòng cứ nghĩ
Chuyện xa gần âm ỉ gợn con tim
Hình kỷ niệm êm đềm bên gối mẹ
Dãy phố phường, lộ đá dẫn thênh thang…
Khiến một thuở ngỡ ngàng nhìn thay đổi
Và triền miên rười rượi tiếc hương xưa
Thỉnh thoảng nhẹ đẩy đưa niềm trăn trở
Ửng khóe sầu, lối ngõ vọng trời xa
Những món nợ thấy trả hoài không hết
Nợ song thân vĩnh biệt để đìu hiu
Xương thịt này, vạn điều lo lắng trẻ
Đến hôm nay ánh lóe được bao nhiêu?
Nợ núi sông cho nhiều ôm ấp mộng
Tấc đất rau nuôi sống dưỡng dần lên
Ngàn tinh túy sách đèn tâm khai phóng
Giúp thành chim xoải rộng giữa mông mênh
Nợ năm tháng ân tình nâng ý lực
Tạo tăng thêm sức bật đỡ ngàn cân
Biết thưởng thức vầng trăng soi đáy nước
Biết đêm sương cảm khúc nhạc cung đàn
Nợ họ hàng, thân bằng chia sẻ mật
Lắm đậm đà, ấm áp, rộn ràng vui
Buổi trống vắng, chơi vơi bầu tẻ nhạt
Tàng cây xanh che mát dưới mây trôi
Nợ trao tặng ngọt ngào yêu dấu mãi
Nhớ nghe anh giữ lấy chớ phôi phai
Nhưng nào hay chuỗi dài xuôi nước chảy
Bóng duyên thuyền thuở ấy khuất hàng cây…
Ai thấu hiểu tháng ngày bên góc đá
Cánh gãy buồn rỉ rả hót chơ vơ
Kẻ mắc nợ hiện giờ chưa vẹn trả
Tất cả này chỉ đó trải vào thơ…
12/11/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)