Chỉ Còn Gửi Vào Thơ
Canh khuya tí tách mưa rơi
Chiếu chăn lạnh lẽo, ngậm ngùi con tim
Mắt sầu khem khép lim dim
Tâm tư héo hắt, im lìm miên man…
Em nghiêng ngồi dậy vén màn
Hướng vào diệu vợi, võ vàng tái tê
Còn đâu lờ lững nguyệt thề
Không gian lóng lánh trải về bến mơ
Giờ đây gối chiếc bơ phờ
Bâng khuâng, vương vấn bên bờ quạnh hiu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Ngước nhìn mây xám…thêm nhiều nỗi đau
Vườn xuân đã gãy nhịp cầu
Dòng sông ngăn cách biết đâu mà lường
Để cho những lúc chạnh buồn
Xa xa vẳng vọng hồi chuông não nùng…
Đàn tranh mấy sợi dây chùng
Âm thanh vụn vỡ lạc vùng chơi vơi
Man mác dạ, nỗi ngậm ngùi
Khoảnh khắc cũng rồi tiếng nhạc dở dang
Luyến lưu một ánh trăng vàng
Say sưa ấp ủ, muôn ngàn thiết tha
Tơ lòng giăng mắc cành xa
Từng cơn gió thổi la đà phất phơ
Chập chờn lởn vởn khung mơ
Bóng hình thương nhớ, thẫn thờ lắt lay
Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
Chỉ còn khoảng lặng gửi này vào thơ…
5/3/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)