Chỉ Có Tiếng Kêu – Thơ Nỗi Niềm

CHỈ CÓ TIẾNG KÊU

Trăng trắng ngân hà vắt đỉnh thiên
Ngoài quang trong lõi tụ riêng niềm
Thênh thang lồng lộng ngàn năm vẫn
Chầm chậm xoay vòng chẳng được yên

Còn đây cũng vậy, có nào không
Cứ mãi, bâng khuâng ghị níu lòng
Vừa sáng tinh mơ sau tỉnh giấc
Đến bầu khuya khoắt phủ hàn đông

Rồi nay lại vướng nỗi tơ vương
Lạc gió trời xa, bỏ nhánh buồn
Vắng vẻ rũ cành ôm dạ thảo
Khiến lờ lững hạt đọng thành sương

Rỉ rả âm thầm nhểu giọt tan
Mờ treo sắc tím khóc khung tàn
Âm u hoang quạnh hoài da diết
Tê tái loang tràn cả xác thân

Mười năm, hai chục hoặc ba mươi
Đăng đẳng thời gian chuỗi cuộc đời
Thỉnh thoảng chập chờn nơi mộng mị
Bao lần lởn vởn dưới đêm soi…

Phải chăng từ độ bước người đi
Kẻ lạnh cô đơn hướng vọng về
Canh cánh mỏi mòn thao thức nhớ
Một chiều lặng lẽ khóa phòng khuê

Khăn gói lên đường cố kịp theo
Hụt chân chới với ngã lăn đèo
Lỡ làng giây phút, trần gian biệt
Để phải bây giờ chỉ tiếng kêu…

7/9/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *