CANH KHUYA NHỎ GIỌT
Ngược quay cái bóng hoàng hôn
Về nơi dĩ vãng, tìm hồn thuở xuân
Phôi pha chiều nhạt, ánh tàn
Đốt lên bếp lửa sưởi màn giá đông…
Bao lần ghé bến ngang sông
Bao lần thả cánh thuyền rong dặm ngàn
Bao lần uống ái dưới trăng
Bao lần yêu dấu để ngần khổ đau
Bao lần tìm mộng qua cầu
Bao lần thao thức canh thâu ngậm hờn
Bao lần gió thổi cánh vờn
Bao lần trải chí, lối mòn tìm xa…
Để rồi dưới ánh dương tà
Ngợp bao nhung nhớ, ngân nga nỗi niềm
Chuỗi dài trăn trở con tim
Chiều thu quạnh quẽ, cánh chim rã rời
Để cuộn phim của cuộc đời
Cảm xúc đầy vơi, lắm nỗi sự tình
Lay hồn rũ rượi phù sinh
Tỉnh cơn mê mỏi, tìm mình ngày xưa
Dẫu rằng đêm lạnh canh khuya
Bước mơ đơn độc, đường về mù khơi
Âm vang đồng vọng từng hồi
Lời xưa réo gọi…Người ơi! Hỡi người
Còn đây nửa mảnh trăng soi
Còn đây lai láng một thời dư hương
Gió lay lấp loé pha sương
Từ từ rỉ nhỏ trả buồn cho đêm.
5/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm