CẢM XÚC NỖI SẦU
LỜI AN ỦI
Tôi đọc thơ em cảm thấy buồn
Ảnh hình cúi mặt vẻ sầu thương
Tuổi xuân nửa độ còn hương thắm
Mà cớ vì sao nét đoạn trường…
Cho dòng sông lạnh lững lờ trôi
Kéo đám phù sinh tận cuối trời
Cứ mãi xa đi rồi trở lại
Như niềm vờ vật cõi chơi vơi
Để luyến lưu đau, để nghẹn ngào
Một thời lộng ánh trải canh thâu
Thoáng trong khoảnh khắc rồi mây chuyển
Phả lấp vầng trăng khuất dạ cầu
Đông về tuyết trắng phủ hoa dung
Buốt tái ngàn hương dưới mịt mùng
Gíá lạnh bao trùm lên nức nở
Âm thầm ôm ấp nỗi mông lung…
Tôi cũng giống em một thuở nào
Từng đêm thao thức lặng chìm sâu
Cánh hồn lững thững treo mây bạc
Tận chốn xa xăm thả mộng đầu
Cho thôi bận bịu với u hoài
Vì “ở trong này” đã vắng ai
Dĩ ảnh, dư hương thành ảo giả
Còn kia cánh thật đã xa bay
Thì tội làm chi mãi vấn vương
Thẫn thờ viễn mộng bóng trăng sương
Hãy nghe êm ả từ trong gió
Khúc nhạc du dương lướt dặm trường.
1/2/2017
Nhất Lang
Nguyễn Thành Sáng