Bước Chân Ngang – Thơ Nỗi Niềm

Bước Chân Ngang

Tôi lặng lẽ bước dài theo ngõ vắng
Dưới khung trời nhạt nắng tiết đầu đông
Hồn mênh mang bềnh bồng trôi chầm chậm
Ôm nỗi niềm vương vấn chuyện dòng sông,

Chợt vô tình quay ngang phía bên đường
Người thiếu phụ sương buồn treo trước cửa
Sắc hoa nhạt gió lùa rơi âm hưởng
Của một thời cánh phượng đỏ đong đưa

Nàng đăm chiêu trăn trở mối sầu riêng
Hay mộng ước lạc miền khô đá sỏi
Hoặc nuối tiếc một thời bao lưu luyến
Đoá hoa hồng xao xuyến quả tim côi?

Vậy mà kia dáng ngồi như rũ rượi
Đôi hững hờ mệt mỏi thả ngàn xa
Môi khem khép như là đang muốn nói
Rồi nhẹ nhàng tay với mảnh khăn xoa…

Bỗng thấy cõi lòng ngẩn ngơ xúc động
Trước ảnh hình chiếc bóng quạnh héo hon
Bởi vì đây cũng từng trên biển sóng
Và bao lần vọng ngóng khuất đầu non

Hơn nửa đời trước muôn ngàn biến đổi
Nhiều đắng cay, nhức nhối, tủi, thương đau
Từng da diết, nghẹn ngào nơi nẻo tối
Mãi bây giờ! Ơi hỡi! Vẫn tìm đâu?

Em – Tôi có giống nhau nỗi đợi chờ
Có thả sầu vào thơ tìm phôi lãng?
Vậy mà sao ánh tàn giăng lối ngõ
Khiến lữ hành chạnh nhớ bước chân ngang.

6/11/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *