Bến Nước Tiêu Tương – Thơ Nỗi Niềm

Bến Nước Tiêu Tương

Lắm độ tà buông thả gót về
Trầm ngâm, thui thủi dọc triền đê
Lan man kỷ niệm thời năm tháng
Lởn vởn hình Ai trước quạnh bề…

Để niềm man mác gợn vào sâu
Tim tím đìu hiu phủ kín bầu
Lam khói lờ mờ treo lửng phía
Cung đàn réo rắt vọng từ đâu

Kia xấp thư xanh mấy cánh buồn
Nọ chiều quán vắng, vẳng hồi chuông
Những lần cơm sẵn mà không đói…
Tất cả này đây, mãi chập chờn

Ơ kìa! Như thể em ngồi đợi
Sóng biếc hồ thu hướng dặm ngàn
Tóc xõa bềnh bồng tung phấp phới
Từng hồi nức nở dưới thâu canh

Rồi em đứng dậy bước ra hiên
Nhè nhẹ bàn tay vuốt mái huyền
Đăm đắm, thẫn thờ lên lấm tấm
Đôi bờ thỉnh thoảng lắc rung nghiêng…

Tôi thấy trong mơ trọn bức này
Vật vờ, ẩn hiện giữa vầng mây
Sau lần chất ngất sầu tan vỡ
Buốt lạnh đêm khuya, rớt hột dày

Chỉ một lần thôi, lần ấy thôi
Vậy mà cứ ở tận trong tôi
Vấn vương, tưởng nhớ hoài canh cánh
Bến nước Tiêu Tương, bóng ảnh người…

08/03/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

 

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *