Bên Lề Hạnh Phúc
Gió lâng lâng níu kẻ lầm than
Dưới dạ cầu cao thắt thẻo dần
Tuế nguyệt phong sương, bầu bụi bặm
Bên lề hạnh phúc của trần gian…
Chẳng hiểu vì sao có cảnh này
Thân tàn, vỏ tạ ngóng nhìn ai
Bằng hai khuôn cửa màu vô cảm
Sắc nhạt không hồn, chẳng chút say
Trên kia óng ánh lượn muôn màu
Nhộn nhịp dập dìu, chuỗi sóng dao
Lui tới rộn ràng trưa sớm tối
Hững hờ luân chuyển nối liền nhau
Chỉ ngắm trơ trơ với lạnh lùng
Bởi đời luôn mãi cánh ngàn tung
Còn đây mạt rệp, trôi bèo bọt
Hứng đám mây đen phủ tận cùng…
Xuân sắp đến rồi, Tết rộn vui
Nhưng mà không có kẻ chơi vơi
Được vài bánh mứt bên trà ấm
Chỉ muỗi, bờ sương, mịt tối trời
Tình cờ xe chạy chậm ngang qua
Ngoảnh thấy ảnh hình chạnh xót xa
Ai nẻo thênh thang về bốn cõi
Kia thì khô tím, tái đen da
Có phải tội đồ đang lẩn trốn
Hoặc người côi cút tự chiều hôm
Hay nhiều bệ rạc, thời lêu lổng…
Tất cả chiều nay có tủi hờn?
01/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)