Bến Hẹn Mai Này
Nương Tử hỡi! Một trời thương nhớ
Thắt thẻo lòng, vàng võ héo hon
Lang thang sớm tối bước chân
Ba mùa lá đổ, bâng khuâng tím hồn,
Từ sông lớn dập dồn sóng vỗ
Đến đường làng, ngõ phố quanh co
Rồi ra bát ngát đồng xa
Lại sang nẻo vắng…để mà tìm em
Lắm bao lần cánh chim rã mỏi
Tựa gốc sầu rười rượi vấn vương
Tận cùng sâu thẳm, nỗi buồn
Trào dâng lai láng, tư tương, lạnh lùng
Chỉ thấy phủ mịt mùng dãy xám
Gieo bốn bề u ám, quạnh hiu
Thẫn thờ, khắc khoải, liêu xiêu
Tà nhìn lá rụng thêm nhiều đớn đau
Nay bất chợt dạt dào gợn sóng
Dưới khung mờ lồng lộng gió đưa
Bóng hình yêu dấu năm xưa
Hữu duyên tái ngộ giữa mùa tuyết băng…
Nỗi xúc cảm lâng lâng tấc dạ
Lắng nghe nàng kể rõ sự tình
Non thề biển hẹn ba sinh
Giờ đây tái ngộ cho mình đoàn viên…
Em có thấy! Con thuyền đậu đó
Sẵn đợi chờ để chở uyên ương
Đến nơi bến mộng vườn xuân
Xem hoa đua nở tỏa hương ngát đầy?
Hãy gần lại, đưa tay mình hỡi
Nắm chặt nhau bước tới bờ sông
Từ nay thả cánh phiêu bồng
Ngao du sơn thủy cho lòng phôi phai…
Rồi đến lúc trời tây tắt nắng
Dưới êm đềm lẳng lặng mây trôi
Nhẹ nhàng khẽ nụ cười tươi
Hồn linh hai đứa về nơi thuở nào.
16/5/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)