Bâng Khuâng Dĩ Vãng – Thơ Nỗi Niềm

BÂNG KHUÂNG DĨ VÃNG

Trăng lưng lửng ánh buồn treo gió
Lất phất nhành lấp lóe đong đưa
Gợi niềm thao thức chơ vơ
Chập chờn dĩ vãng, thẫn thờ vấn vương…

Chàng trai trẻ phong sương giữa độ
Dễ chan hòa cảm mến tha nhân
Hồn xuân phơi phới thanh trong
Tin yêu ước vọng, bềnh bồng con tim

Thương trẻ nhỏ, tật nguyền, khốn khổ
Thích quan tâm, giúp đỡ mọi người
Nụ cười dễ nở bờ môi
Không gian là cả một trời ấp yêu

Tay còn trắng nhưng nhiều nghĩa sống
Chí mộng đời lồng lộng ngàn sao
Nói năng từ tốn, ngọt ngào
Ân cần, thân ái, biết bao nghĩa tình

Buổi thong thả ghé thăm bằng hữu
Chút men nồng, san sẻ tâm tư
Hoặc kia quán vắng hằng giờ
Đông châu lục quốc, lững lờ bóng say…

Thuyền lật bể, chuỗi dài lận đận
Bánh xe đời mấy bận mù xa
Giờ đây thấm thoắt xế tà
Đìu hiu góc quạnh ngân nga tiếng đàn

Có đôi lúc mơ màng thổn thức
Lắm lần nghe nhói nhức, bâng khuâng
Mệnh, duyên tạo hóa định phần
Dấu xưa, kỷ niệm… lỡ làng đắng cay…

14/1/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *