Băn Khoăn – Thơ Nỗi Niềm

BĂN KHOĂN

Chẳng là gió lững lờ nẻo vắng
Chẳng là sương trĩu nặng giọt sầu
Chẳng là tranh vẽ nhạt màu
Chẳng là bến mộng, nhịp cầu gãy đôi.

Người rạng rỡ, đầy vơi sức sống
Sớm trưa chiều dạ bóng trời mây
Làm cho gió thoảng lắt lay
Vườn hoa rộ nở loang đầy hương say

Nhưng người ấy chuỗi ngày mù mịt
Bước chân đường chằng chịt gai chông
Nào đâu dám nghĩ, ước mong
Cánh thuyền thơ thắm lướt dòng sông mơ

Để lặng lẽ trăng mờ khuất núi
Cảnh vật buồn rười rượi đêm đen
Gợi từ đâu đó rỉ rên
Âm thanh não nuột trải lên quạnh bờ

Bóng thời gian không chờ, không đợi
Mới thuở nào sôi nổi trào dâng
Giờ đây vạt nắng dần tan
Cả bầu ảm đạm ngắm vàng lần trôi

Chạnh nuối tiếc, ngậm ngùi vương vấn
Phút se lòng hụt hẫng tư duy
Trầm ngâm thao thức nghĩ suy
Ngỡ ngàng phận kiếp, vân vi cuộc đời?

Niềm trăn trở, từng hồi xúc động
Đẩy vật vờ ánh mộng chìm thu
Tơ duyên ngang trái mịt mù
Để lưu luyến nhớ thẫn thờ, tái tê

Còn ở kia ánh thề thấp thoáng
Nửa tối vờn, nửa sáng đong đưa
Biết rồi chầm chậm canh khuya
Ửng treo mấy độ có tà, chơi vơi?

12/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *