ÂM THẦM GIỌT NHỎ
Sao anh ngỡ tôi không khóc chứ?
Khóc thật nhiều từ thuở còn xanh
Trái tơ lủng lẳng đeo cành
Bất ngờ cành rụng, cam đành lê thê…
Nhìn thương kính sắp về thiên cổ
Nhắm im lìm cuối ngõ phù vân
Đợi quan tài chứa xác thân
Ngập tràn thống thiết, rần rần con tim
Cha bỏ lại nan thuyền mỏng mảnh
Giữa bốn bề sóng đánh lắt lay
Dẫu đau chất ngất quả này
Phải gom nén lại, chuỗi ngày tâm tư…
Trăng mười tám kẻ thơ, người nhạc
Phận mình thì bàng bạc khói sương
Không gian giữa độ thắm xuân
Bóng sầu lặng lẽ vó cương mịt mùng
Từng ráng xế hoàng hôn nẻo vắng
Mắt lạnh lùng hướng xám lờ trôi
Bâng khuâng bất hạnh mồ côi
Ngậm ngùi tưởng nhớ, nghẹn đời lao đao…
Nhiều quá đỗi làm sao dứt giọt
Cánh vật vờ đỉnh chóp chơ vơ
Lam loang vụn vỡ quyện mờ
Heo may, nguyệt khuyết là mơ với hình
Để giây phút mông mênh, quạnh quẽ
Gợn cõi lòng buồn tẻ, xót xa
Âm thầm hồn nhẹ nhỏ ra
Khỏa niềm man mác dưới tà chơi vơi.
25/11/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)