Hãy Gắng Đi Anh – Thơ Nỗi Niềm

 HÃY GẮNG ĐI ANH

Đừng buồn nghĩ ngợi nữa anh ơi
Chớ để niềm đau ghịt mảnh đời
Khiến cánh chim trời thân rũ rượi
Rơi vào phong vũ lạc chơi vơi…

Cha mẹ muốn em bỏ gặp anh
Tìm về nẻo sống giữa thênh thang
Có vầng lóng lánh soi dòng biếc
Có chuỗi ngân nga những tiếng đàn

Bởi cuộc tình ta quá đỗi đen
Lững lờ mây xám kéo dầy thêm
Âm vang bốn phía nhiều non nỉ
Sỏi đá giăng đầy cản bước chân…

Cuộc đời đâu chỉ có lời thương
Lẽ sống mọi bề phải nặng mang
Tay trắng làm sao đan kết mộng
Ấm lòng trăng gió cuộc yêu đương

Mai mốt đi vào cảnh sống chung
Hoa tình thắm đượm cất vào khung
Quay người đối mặt bao gian khó
Túng quẫn khốn cùng có nhạt hương?

Để rồi héo lạnh dần co tím
Rệu rã, rơi cành theo lắc đưa
Kỷ niệm thuở nào muôn thắm thiết
Từ từ tan tác dưới giông mưa

Hãy xoá đi anh! Nỗi muộn phiền
Điệp sầu nhẹ thả cõi mông mênh
Trùng dương nhấp nhố, thuyền rong ruổi
Vững lái tay chèo gắng vượt lên…

Tháng 6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *