Nỗi Lòng Của Mẹ & Của Con – Tổng Hợp Những Đoản Khúc Nỗi Niềm
Nỗi Niềm Của Mẹ
Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con
Trong sáng, vô tư đượm cánh tròn
Mê mải sách đèn nuôi ước vọng
Mà lòng của mẹ quặn từng cơn…
Con lớn lên dần bên gối mẹ
Trong dòng biển thắm ấm tình cha
Nhấp nhô xuôi mái về sông lớn
Hướng vọng chân trời một chốn xa
Không thể để con phải nhuốm sầu
Biến hồn tượng đá khuất chìm sâu
Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ
Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau
Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời
Sắc thắm nhạt dần, cõi mộng rơi
Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đỗ
Đành dừng ghé lại cất chèo bơi
Nào hay giữa đoạn ánh phai mờ
Mới biết nơi này chẳng có thơ
Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu
Thôi thì gửi gió ảnh hình mơ
Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung
Yêu đương nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn
Chim đơn tịch vắng, sầu tơi hót
Vắng vẻ canh khuya, nỗi chập chờn
Vạn khúc êm đềm của trái tim
Từ lâu mẹ khóa kín im lìm
Đêm chung giường chiếu, hồn xa biệt
Hai nét lạnh lùng trải bóng đêm
Nếu như hiểu được sự tình này
Nửa độ hoa hồng có lắt lay
Cánh mỏng vật vờ theo lộng thổi
Hương ngàn con trẻ có còn say?
Tháng 6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Mong Ngày Con Hiểu Mẹ
Nhìn con trong sáng hồn nhiên quá
Mà thấy nỗi niềm mẹ xót xa
Dẫu đáy tận cùng luôn gợn sóng
Nhưng nào có thể trải lòng ra,
Sợ trẻ buồn đau tối sẫm đời
Lắc chao thuyền mộng hướng trùng khơi
Để qua mấy độ bầu rung chuyển
Ước vọng thênh thang rụng rã rời
Bởi vậy âm thầm cuốn lặng thinh
Từng đêm quạnh quẽ đón trăng lên
Nhưng trăng nhạt lắm sau ghềnh núi
Nhỏ lệ sầu ai, mẹ tủi hờn
Cuộc đời ảm đạm có gì vui
Chỉ ánh tơ vàng của mẹ thôi
Xem bướm nhởn nhơ đùa nắng sớm
Lòng như chua xót với bồi hồi
Nước lửa hai chiều xoay đối nghịch
Tình thơ, ánh thép, sắc đôi nơi
Mẹ cha khô hạn vùng sa mạc
Sao có hàng hoa nở dưới trời
Ngậm đắng, nuốt cay chuỗi tháng ngày
Hương xưa ngây ngất biến thành cây
Chơ vơ tượng đá ngoài hoang đảo
Buồn lắm con à, con có hay?
Mẹ mong trái bóng của thời gian
Cánh lộng vươn thăng tận cõi ngàn
Trên đỉnh không trung nhìn thẳng xuống
Bấy giờ con hiểu nỗi vương mang…
Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Nỗi Lòng Con Nhìn Mẹ
Mẹ ơi! Nhìn mẹ nét u hoài
Ngày tối thâm trầm, vẻ đắng cay
Sóng biếc nhạt nhòa trôi lạc lõng
Như còn mảnh xác, khuất hồn tây…
Hằng đêm lạnh lẽo bên khung mờ
Thơ thẩn mẹ ngồi thả ý mơ
Bóng chiếc cô đơn chìm tịch vắng
Cuốn mình đáy cốc, lệ chơ vơ
Đàn cò đẩy nhẹ dưới canh tàn
Cạnh mái rêu sầu, giọt nhỏ trăng
Sắc ánh thu mờ trông lá rụng
Võ vàng, thắt thẻo úa ngàn năm
Con biết mẹ buồn, thật lắm buồn
Đìu hiu hoang đảo nhịp hồi chuông
Dư âm đưa vút về xa vợi
Rồi loãng tan trôi giữa quạnh trường
Tâm sự riêng mình, mẹ đóng băng
Nào ai chia sẻ nỗi bâng khuâng
Chỉ màn ảnh bé khuya bầu bạn
Vơi bớt cõi lòng tủi héo hon
Con đã lớn rồi, mẹ có hay
Biết nghe, nhìn thấy cảnh tình ai
Tim rung cảm nhận niềm đau khổ
Nghẹn ngắm thân thương vướng đoạn đoài
Từ lâu thấu hiểu cảnh nhà ta
Mẹ ở nơi này, bóng lặn xa
Bởi tiếng cung đàn treo ngược gió
Làm sao vọng được khúc ngân nga
Đừng khổ, đừng hờn nữa mẹ ơi
Còn con bên cạnh suốt canh đời
Dòng sông luôn chảy cùng năm tháng
Vạn thắm, muôn hương mãi tặng người.
Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm