Nỗi Niềm Tình Xưa – Tổng Hợp Những Đoản Khúc Nỗi Niềm
Thương Nhớ Hồn Xưa
Thật đúng! Lâu đài xây bãi cát
Khi trăng tàn lụn lại mơ đêm
Dầu khô lửa tắt, khuya mù mịt
Vọng tưởng xa xôi, những ánh đèn…
Cố hứng sao trời rơi rụng xuống
Lần về cõi tịch kéo dây chuông
Hầu mong được chút niềm êm ả
Khuây khoả, phôi pha nỗi quạnh trường
Nhưng rồi chỉ thấy bầu thu nhạt
U ám bao trùm, lạnh khoé mi
Hằng tá dây leo chằng chịt lối
Gồ ghề khúc khuỷu, bước chân đi
Tôi hiểu cuộc đời là thế đó
Thời gian biến đổi lắm nguyên do
Dòng kinh đã cạn từ lâu lắm
Sao thể có đây một bóng đò…
Tôi chẳng hề yêu một xác khô
Chẳng say thưởng thức mảnh trăng trơ
Chẳng nào lưu luyến lời câu nói
Nhạt nhẽo, khô khan, nhỏ vật vờ
Tôi nhớ, tôi thương một ánh vàng
Từ thời xa cũ ước mơ đan
Phũ phàng dâu bể đành dang dở
Để lại con tim ngập tiếng đàn …
Ôm ấp cõi lòng năm tháng mãi
Ngàn yêu vương vấn chẳng hề phai
Chớ nào xây dựng tình trên cát
Huyễn hoặc lâu đài! Chỉ đắng cay.
Tháng 8/2016
Nhất lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Yêu Cái Hồn Của Tình Yêu
Tình yêu! Ta đã rất là yêu
Thao thức, nhớ nhung sớm tối chiều
Lởn vởn chập chờn nơi trí não
Khung trời dĩ vãng, biết bao nhiêu…
Chiếc bóng thời gian vẫn lạnh lùng
Mang theo đôi cánh của phù vân
Cảnh tình, thế sự dài năm tháng…
Tất cả này đây chuỗi ngỡ ngàng
Trái đỏ hôm nào nay đã rụng
Sắc hương đua nở có còn đâu
Hoàng hôn nửa độ, vườn thưa khách
Quạnh quẽ đìu hiu phủ nhạt màu…
Ta nát mảnh lòng bởi vấn vương
Không vì óng ả đoá hoa xuân
Chẳng vì da diết sầu dang dở
Mà chỉ vì kia ngự trị tầng
Nhớ nhiều ánh mắt thắm đầy vơi
Suối biếc trong veo ửng sáng ngời
Thỏ thẻ ngọt ngào khơi ý nhạc
Nụ hiền rạng rỡ đọng bờ môi
Thương lắm hồn Ai ẩn mực xanh
Đậm đà thắm thiết gửi trao anh
Để trưa hôm ấy cơm dừng bữa
Bụng đã no rồi một bát canh
Tôi nhớ, tôi thương trọn ảnh hình
Êm đềm lặng lẽ dưới lung linh
Có dòng sông nhỏ trôi lờ lững
Nhấp nhố con thuyền, bọt trắng tinh…
Tháng 9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm