Nỗi Niềm Vương Vấn Tình Yêu – Tổng Hợp Những Đoản Khúc Nỗi Niềm
Bâng Khuâng
Biết bao lần nói rằng thôi
Không còn nghĩ ngợi đến người năm xưa
Ngân nga như thế cũng vừa
Chôn vào đất lạnh giữa mùa tuyết sương,
Bởi đâu còn bước chung đường
Đâu còn tuổi mộng ngàn phương dâng tràn
Thời gian cạn chén phũ phàng
Giờ đây trăng lặn, ánh vàng khuất xa
Em về làm vợ người ta
Còn tôi “Cũng gánh san hà” của tôi
Chiều nay nắng đã xế rồi
Bốn bề bóng tối dần trôi đến gần
Vậy mà vẫn cứ bâng khuâng
Cung đàn xếp cất bao lần với tay
Cầm lên khải nhịp u hoài
Luyến lưu da diết, đoạn đoài tâm tư…
Có phải chăng, bởi mộng mơ
Hay tình yêu cũ là thơ suối nguồn
Cho dầu dưới áng mây sương
Nước dòng vẫn chảy, vẫn tuôn không ngừng
Bao nhiêu lá ở trên rừng
Là bao lay động những lần gió khua
Yêu đương ấp ủ ngày xưa
Bao nhiêu gửi tặng, bấy mùa nhớ nhung
Cây xanh tình ái thời xuân
Đơm hoa kết trái, long lanh ánh hồng
Một đêm hứng trọn cơn giông
Ngả nghiêng tróc gốc, đau lòng hồn thương…
2/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Da Diết Nỗi Niềm Xưa
Ngày xưa em đến lòng tôi
Cho nhau hạnh phúc để rồi vấn vương
Một đời lưu luyến hồn thương
Một đời chân bước trên đường chiều thu,
Từng đêm tắm hạt sương mù
Trầm nghe gió thổi vụt vù ngang tai
Ngắm trăng chạnh nhớ chuỗi ngày
Dòng sông êm ả, vầng soi mộng thuyền
Em cười là cả trời duyên
Cho bao dào dạt về miền thênh thang
Có em chẳng có lá vàng
Chỉ bầu lộng ánh, chỉ toàn sắc xuân
Ít khi cảm thấy bâng khuâng
Bởi ngày thiếu vắng cũng gần bên nhau
Thư xanh em gửi qua cầu
Cho xa ấm áp, thôi lâu, thôi chờ…
Giờ đây tôi biết làm thơ
Thì người năm cũ đã mờ khuất xa
Đêm đêm dưới ánh ngọc ngà
Hồn tình trải giấy, để mà tặng ai
Thuở xưa chẳng thấy heo may
Nay nhìn tràn ngập tháng ngày rụng rơi
Làm sao quên được em ơi
Bờ môi, ánh mắt, ngàn lời yêu đương
Trọn đời ôm mảnh trăng buồn
T. L. trong đó nửa gương soi hoài
Trời ơi! Sao nỡ đọa đày
Người tình yêu dấu đoạn đoài tuổi xuân.
3/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Giữ Vẹn Vầng Trăng
Mắt em đẫm lệ u hoài
Từng dòng lã chã chuỗi ngày khổ đau
Nấc lên từng tiếng nghẹn ngào
Kể cho tôi hiểu biết bao sự tình…
Từ ngày nát mảnh trăng thanh
Trong tim luôn mãi bóng hình của anh
Bởi vì vấy đục sông xanh
Không còn tinh khiết nên đành biệt ly
Một luồng sét đánh tức thì
Mới hay thuyền vỡ tại vì bão giông
Cuốn em vùi dập giữa dòng
Giựt tôi văng khỏi mộng lòng của tôi
Để rồi héo hắt rã rời
Tình duyên tan tác rẽ đôi ngả đường
Em ôm canh cánh nỗi buồn
Còn tôi lầm ngỡ trăng sương rụng tàn
Giọt châu em nhỏ tuôn tràn
Còn tôi cũng quặn, cũng hàng ánh rơi
Lỡ đi một chuyến đò đời
Thôi đừng sầu nữa tình ơi hỡi tình!
Tối nay em hẹn với mình
Cho ta sống lại ảnh hình năm xưa
Để khi giá lạnh thu đưa
Chút niềm an ủi nhẹ mùa tuyết sương
Kề ấm áp, nỗi niềm dâng
Ngực em anh dán hết buồn con tim
Hồn xưa trở lại lim dim
Bờ môi ngọt lịm định tìm về nhau…
Chợt lòng tỉnh giấc mê sâu
Em ơi! Không thể gánh câu phũ phàng
Phút giây đập vỡ trăng vàng
Lung linh rực sáng tỏa ngàn ánh pha
Vì em là vợ người ta
Còn tôi cũng có vợ nhà của tôi
Duyên ta đã lỡ làng rồi
Hãy tròn cất giữ một đời vấn vương
Từ nay vĩnh biệt người thương
Em đường bên ấy, tôi đường bên đây
Hẹn nhau qua hết kiếp này
Năm mươi năm nữa, trăng đầy ngắm trăng.
4/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Nỗi Niềm
Vậy là ảnh bóng ngày xưa
Tháng năm biền biệt cũng vừa về đây
Đêm nay ngắm lại hình Ai
Để rồi vĩnh viễn kiếp này lìa xa…
Thuở nào nhịp đập ngân nga
Lâng lâng dào dạt, đậm đà tình em
Giờ đây gió nhẹ bên thềm
Dòng sông nước chảy, con thuyền vỡ tan
Tiếc thương duyên phận lỡ làng
Hồn tình năm cũ võ vàng tái tê
Đường em nẻo ấy em về
Còn anh héo hắt, kéo lê dạ sầu
Những chiều lộng gió bên nhau
Bao đêm ấm áp, ngọt ngào bờ môi
Công viên, bãi cỏ dưới trời…
Giờ đây đọng lại chỉ lời nhớ thương
Mái rỉ rả, nhểu hàn sương
Man mác nỗi buồn, quấn quyện đôi ta
Khi xưa ngập ánh trăng ngà
Nay nhìn chỉ thấy bóng tà mà thôi
Em ơi! Đã mất nhau rồi
Đừng rơi lệ nữa cho đời còn xanh
Dẫu rằng mộng ước không thành
Nhưng lòng sống mãi tình thanh thuở nào
Phũ phàng gãy nhịp qua cầu
Đôi bờ ly biệt nghẹn ngào đắng cay
Dấu yêu, kỷ niệm còn đây
Hương làn còn đó, tràn đầy tâm tư.
5/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Nỗi Nhớ & Niềm Đau
Bất ngờ ngoảnh mặt nhìn qua
Thấy em lững thững từ xa lại gần
Nửa say sóng biếc nghiêng thành
Nửa xô dào dạt rung rinh nhịp dài…
Môi hồng chúm chím tặng ai
Một chùm bắp nấu thế này là sao?
Làm cho mật ngọt tuôn trào
Thuyền duyên xuôi mái lẹ vào bến mơ…
“Hổm rày nhớ quá anh à”
Em chưa nói vậy nhưng mà anh nghe
Tiếng trong quả đỏ ngân nga
Luyến lưu tha thiết đậm đà của em
Lâng lâng xúc động con tim
Muốn ôm bạn ngọc tỏ niềm yêu thương
Ngặt bao ánh mắt trên đường
Liếc xem hai đứa, khiến chuông đợi chiều
Chùm bắp kia, em biến diều
Còn anh hóa gió thổi nhiều sáng nay
Tiếng đàn nằm ở bàn tay
Kẻ trao người nhận ngất ngây cõi lòng…
Giờ đây nàng đã sang sông
Còn tôi ở lại ngắm dòng nước trôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Để cho ánh khuyết ngậm ngùi hồn đan
Bao thu lặng lẽ dưới tàn
Vi vu gió nhẹ lá vàng lắc lư
Nỗi buồn trống vắng chơ vơ
Dư âm kỷ niệm thẫn thờ dấu chân.
22/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Thôi Đành Nằm Yên
Chẳng ngờ anh gặp lại em
Nửa vầng trăng khuyết của đêm năm nào
Xanh xao vàng võ sắc màu
Hồ thu đẫm lệ, nghẹn ngào nhớ xưa…
Ngoài trời chẳng có đổ mưa
Mà sao lành lạnh thổi lùa vào tôi
Ảnh hình kỷ niệm xa xôi
Chập chờn ẩn hiện, bồi hồi con tim
Đâu rồi một đóa thuyền quyên
Hương loang dỗ mộng, nụ duyên say tình
Đâu rồi má thắm môi xinh
Làm anh ngây ngất, bồng bềnh kề bên…
Giờ đây lặng lẽ dưới đèn
Em ôm dĩ vãng riêng mình trở trăn
Cảnh đời ngang trái phũ phàng
Chuỗi dài chỉ nhạt ánh tàn với đông
Tiếng vợ chồng, cũng như không
Đông tây nghịch hướng, cõi lòng chán chê
Đường ai cứ mặc nấy đi
Tơ hồng buộc mối vướng ghì cánh bay…
Giọt sầu em nhỏ tối nay
Hóa thành tiếng vọng nhẹ lay tử hồn
Khiến cho rung lắc từng cơn
Hồi sinh sống lại bật lên từ từ
Ráng ngồi thẳng dậy để mà
Nhưng nghìn đất cát nặng đè ép thân
Nghiêng qua cựa quậy mấy lần
Sức cùng lực tận thôi đành nằm yên.
23/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Vương Vấn Hình Xưa
Em ngồi gần sát bên anh
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung…
Quả sầu em cất ở trong
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
Của mình thành vợ người ta
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau
Bến mơ nửa bước tới cầu
Bất ngờ cầu gãy nghẹn ngào con tim
Lỡ làng chỉ mối xe duyên
Dòng sông ngược bến, mảnh thuyền đứt dây
Tại người hay tại gió mây
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
Hoặc mây trước gió lững lờ
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa
Bây giờ vương vấn hình xưa
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…
Tối rồi! Anh tạm chia tay
Tiễn người ra cửa dạ ai có buồn
Mà sao bịn rịn trên đường
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào?
Em ơi! Da diết biết bao
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
Trải niềm khuây khỏa vào thơ
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên.
25/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm