Ngỏ Lời Làm Quen
Anh đây nào có vội theo em
Cũng tại con tim cứ lụy phiền
Nó chẳng nhịp đều và nói mãi
Sao không lẹ đến chỗ thuyền quyên?
Quạu quạu một hồi anh mới bảo
Mi đừng trong đó miệng lai nhai
Người ta còn nhỏ, còn thơ dại
Hiểu chuyện gì đâu để thả chài
Nó liền ngưng đập, lắc rung rinh
Khiến mấy chục giây phải giật mình
Sợ nó sượng sùng vì khiển trách
Im lìm vĩnh viễn, dứt đời nhanh
Thôi thì nhè nhẹ dỗ vài lời
Đừng giận tim à! Nói thử coi
Chớ giữa hai người xa lạ quá
Làm sao hở được hết vành môi
Nhúc nhích từ từ, thêm nhúc nhích
Trở trăn ít cái ở bên trong
Rồi “y” vừa nói vừa cười khẽ
Đâu suốt thời gian nước chảy ròng
Bây giờ còn nhỏ hãy xê cua
Mai mốt sang năm lớn sẽ vừa
Vì vậy nhanh chân anh mạnh tiến
Kẻo không giông gió “đẩy trời mưa”
Nửa phần sợ phải bị ngưng tim
Và nửa nhìn em quá dịu hiền
Hai thứ kéo ghì đành phải lẹ
Đến gần để…để…ngỏ lời quen…
7/2/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)