LỠ LÀNG CÁNH CHIM
Không gian phủ kín vạt mờ
Bầu hiu hiu lạnh hững hờ gió mây
Nhánh chiều co rúm bàn tay
Dường như thể nghẹn, lắt lay bóng trời
Mưa thu thỉnh thoảng từng hồi
Điểm màu u ẩn, nhẹ rơi giọt buồn
Phiến sầu mỏi đợi hàn sương
Rã rời vương vấn, đành buông thõng chìm…
Lặng ngồi thao thức bên thềm
Thả hồn dĩ vãng, nỗi niềm bâng khuâng
Thuở nào êm ả cung đàn
Giờ đây lạc phím, ngỡ ngàng con tim
Hermit crab*mượn vỏ tìm yên
Còn ta mượn nhớ giải niềm hanh hao
Râm ran, nhức nhối, chực trào
Khoả khuây trống lảng, ngắm sao lập lòe
Đường sụp tối, muỗi vo ve
Khéo nhấc chân què, cũng lê tới chỗ
Vậy mà cứ mãi bâng quơ
Nghĩ đi nghĩ lại, vật vờ, xót xa
Năm kia dưới ánh trăng ngà
Hữu duyên tình mộng, đậm đà luyến lưu
Giờ đây lam khói mịt mù
Đò ngang vắng khách, thẫn thờ mây trôi
Âm u vắt vẻo lưng trời
Cánh chim lạc nẻo, ngậm ngùi chơi vơi
Đành thôi hít mạnh luồng hơi
Vườn khuya giá lạnh cũng thời qua cơn…
* Ốc mượn hồn
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)