Lạnh Tàn – Thơ Nỗi Niềm

Lạnh Tàn

Thôi nhé! Tình yêu xin gửi lại
Giờ đây mây lửng đã trôi bay
Ta về một góc trời phiêu lãng
Bút mực thơ trăng giũ đọa đày…

Thuyền vỡ lâu rồi theo sóng giạt
Vương buồn, trăn trở để mà chi
Cánh chim én lượn từ phương bắc
Buốt lạnh bao trùm nó phải đi

Em ơi! Hình bóng xưa năm ấy
Ánh mắt, nụ cười ngắm nghía say
Anh xoá từ nay không nhớ nữa
Những gì, tất cả…trả về Ai

Con tim có lẽ thành chai cứng
Cảm xúc ngân nga chắc lẹ dừng
Xấp giấy cũ mèm pha trộn mới
Mượn kia lửa khói tiễn lưng tầng

Cũng chẳng bao giờ còn mộng mị
Thấy này lặn lội đến xa xôi
Xe lăn vun vút, con đường cát
Nhà vắng đêm đen, bóng một người…

Rồi đây thao thức dưới khung mờ
Tĩnh mịch tư bề, xả hết mơ
Lưu luyến, chập chờn thôi bận bịu
Chỉ còn lảy nhẹ với dây tơ

Ảo ảnh thuở nào sẽ biến tan
Như từng cơn gió thoảng không gian
Như hồi chuông đổ chiều cô tịch
Như ánh vầng dương buổi xế tàn.

Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *