Dòng Thơ Viết Cho Một Người

Mở ảnh

DÒNG THƠ VIẾT CHO MỘT NGƯỜI

—————————————————

Em yêu ạ!

Duyên tình thắm thiết của đôi ta dang dở bởi rơi vào vòng éo le mê tín – tuổi tác của gia đình em, khiến cả một đời vương vấn và nhiều đau khổ cho em, em đã âm thầm chịu đựng, còn anh vì buổi đầu chưa hiểu ngọn ngành nên đành xuôi theo ngày tháng cố mà phôi pha.

Sau mấy mươi năm tình cờ gặp lại, anh không ngờ trước hai việc:

1- Em đã uống thuốc quyên sinh bởi nỗi thống đau trắc trở duyên tình của hai đứa mình (may mắn được người hay kịp thời cứu sống).

2- Vì tình yêu và nỗi nhớ em đã trọn một đời dùng chữ ký gắn liền chữ cái tên của anh và em!.

Em thương ạ!

Rung động và cảm xúc biết bao khi biết được hai điều ấy em đã dành cho anh, ẩn kín nơi tận cùng sâu thẳm của tâm hồn em!.
Trước bao biến đổi phũ phàng của thời gian, hoàn cảnh, giờ đây anh không còn gì để tặng lại cho em, bù đắp xứng đáng một mối chân tình yêu thương, chỉ có dòng thơ này suốt chuỗi dài năm tháng buồn nhớ em, anh đã sáng tác, nay được kết liền lại thành “DÒNG THƠ VIẾT CHO MỘT NGƯỜI” thầm gửi vào đây trọn tấc lòng yêu thương của anh về em, mong an ủi phần nào nỗi đau thương trước dòng đời nghiệt ngã mà em đã gánh chịu!…


Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) - Page 2 Images?q=tbn:ANd9GcRy9vfHY9SSDelgNNmJcbzWkj4WqhWvkT4pF5rEltPfHLGSmnJ5KQ

1- EM ĐÃ SAI RỒI

Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi
Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì
Một thuở trăng vàng soi suối biếc
Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi…

Em nát tâm hồn theo tháng năm
Bao lần khóc hận dưới khung xanh
Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh
Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn

Đối mặt cuộc đời mây xám phủ
Bầu trời là cả sắc vàng thu
Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng
Bốn phía bao quanh dãy mịt mù

Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài
Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai
Con tim xưa trẻ ngân lai láng
Giờ chẳng còn chi nhịp đập này…

Anh hiểu em buồn, em khổ đau
Lắm khi thao thức dưới canh thâu
Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng
Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu

Phải chi ngày ấy đừng im lặng
Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn
Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh
Để hờn với nghẹn lại cho anh

Em đã sai rồi em biết không
Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong
Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc
Có sá gì đâu một tấc lòng.

Tháng 6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————

2- TAN VỠ

Thoáng chốc qua rồi mấy chục năm
Kể từ đêm ấy ngất men lâng
Ôm tôi thắm thiết hôn say đắm
Từ giã, em về bỏ bến trăng…

Thật chẳng có ngờ, chẳng thể tin
Người thương yêu dấu vội xa mình
Âm thầm khép kín cung lầu mộng
Bứt sợi chỉ tình, giũ bóng xinh

Bởi những ngọt ngào quyện bóng ta
Từ thời bé bỏng khéo lân la
Cận kề khoe kể, đầy thân ái
Những chúa nhật về Anh ghé qua

Lúc trăng vừa độ tuổi tròn ngôi
Đã kết ảnh hình đậm nét tươi
Đến chuỗi thời gian duyên đẩy tới
Hương lòng ngợp toả, thắm vành môi

Đượm ngát tơ vương, ấm áp lòng
Muôn phần hoa nở dưới vầng đông
Em yêu tôi lắm, tôi thừa hiểu
Vì cớ làm sao lại lấy chồng?

Thế là tan nát quả tim côi
Thật biết thì ra đã hết rồi
Đứt đoạn cung đàn, trôi nguyện ước
Ngỡ ngàng đôi ngả, bước chơi vơi

Tôi chìm quạnh quẽ theo ngày tháng
Hết thích nhìn lên lấp lánh vầng
Vì có bao giờ tin ánh nữa
Bởi mây bất chợt kéo giăng ngang.

Tháng 8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————

3- CÒN CHI ĐỂ MÀ HẸN

Còn gì để nhớ với mà thương
Ai đã đang tâm cắt đoạn trường
Khi đoá hoa hồng đang ửng thắm
Dưới bầu êm ả toả làn hương…

Yêu đến với tôi quá ngọt ngào
Bây giờ lại biến vạn sầu đau
Con tim như thể đem cào xé
Rách nát te tua, huyết đỏ trào

Ngày tháng âm thầm lửa nấu nung
Xây lầu mộng ái giữa không trung
Lấy vầng ánh nguyệt treo đêm sáng
Mượn cánh muôn phương thổi mát vùng

Vậy mà chưa kịp dựng xây thành
Em nỡ đang tay sớm bẻ cành
Khiến quả hồng đào chưa kịp chín
Phải rơi xuống đất bể tan tành

Vội vã sang ngang xoá chuyện mình
Sắc vàng một thuở trải lung linh
Thì còn chi nữa cùng nhau hẹn
Chuyển kiếp lai sinh nối lại tình

Chẳng lời từ biệt vội theo chồng
Nẻo ái đâu còn để luyến mong
Trăm nhớ ngàn yêu thêm khổ lụy
Thôi đành vĩnh biệt thế là xong

Dòng mơ, bến nước con đò đợi
Chiều vắng bây giờ chẳng khách đi
Lặng lẽ bên bờ khung nhạt tím
Từng cơn gió thoảng lạnh bờ mi.

Tháng 9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————-

4- CHỈ CHÚT NỮA THÔI LẠI QUÁ TẦM

Chỉ chút nữa thôi, chẳng có gì
Rủi ro phủ chụp đến người đi
Thì trăng đâu vỡ, tình đâu chết
Khiến mãi lòng ta nghẹn nhớ về…

Chỉ chút nữa thôi, chẳng thể nào
Trọn đời héo hắt bởi niềm đau
Cứ đeo đẳng bám theo ngày tháng
Níu ghịt hồn em đáy mạch sầu

Chỉ chút nữa thôi, chốn cuộc đời
Có nào em bị lạc chơi vơi
Khó khăn, vất vả từng hai buổi
Tần tảo cần lao suốt khoảng thời

Chỉ chút nữa thôi, chẳng lạnh lùng
Đẩy em văng xuống giữa mênh mông
Lênh đênh, chới với theo làn sóng
Buốt lạnh đờ thân quyện hãi hùng

Chỉ chút nữa thôi, khỏi một chiều
Đôi mình đối diện nỗi buồn hiu
Dòng châu tức tưởi rơi tầm tã
Khi hiểu vì sao rụng cánh diều…

Anh sẽ đủ tiền lễ cưới em
Chỉ hồng kết chặt mối lương duyên
Thì đâu có cảnh giờ đây phải
Muốn gọi mình ơi!…chẳng thể mình

Cái “chút nữa thôi” quá khỏi tầm
Để hoài vương vấn mảnh trăng thanh
Rồi nay dưới bóng hoàng hôn đổ
Gặp lại, trào dâng…cũng đoạn đành!

6/12/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————–

5- NỖI NHỚ & NIỀM ĐAU

Bất ngờ ngoảnh mặt nhìn qua
Thấy em lững thững từ xa lại gần
Nửa say sóng biếc nghiêng thành
Nửa xô dào dạt rung rinh nhịp dài…

Môi hồng chúm chím tặng ai
Một chùm bắp nấu thế này là sao?
Làm cho mật ngọt tuôn trào
Thuyền duyên xuôi mái lẹ vào bến mơ…

“Hổm rày nhớ quá anh à”
Em chưa nói vậy nhưng mà anh nghe
Tiếng trong quả đỏ ngân nga
Luyến lưu tha thiết đậm đà của em

Lâng lâng xúc động con tim
Muốn ôm bạn ngọc tỏ niềm yêu thương
Ngặt bao ánh mắt trên đường
Liếc xem hai đứa, khiến chuông đợi chiều

Chùm bắp kia, em biến diều
Còn anh hóa gió thổi nhiều sáng nay
Tiếng đàn nằm ở bàn tay
Kẻ trao người nhận ngất ngây cõi lòng…

Giờ đây nàng đã sang sông
Còn tôi ở lại ngắm dòng nước trôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Để cho ánh khuyết ngậm ngùi hồn đan

Bao thu lặng lẽ dưới tàn
Vi vu gió nhẹ lá vàng lắc lư
Nỗi buồn trống vắng chơ vơ
Dư âm kỷ niệm thẫn thờ dấu chân.

22/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)


Có thể là hình ảnh về núi, thiên nhiên, hồ và chạng vạng

6- THÔI ĐÀNH NẰM YÊN

Chẳng ngờ anh gặp lại em
Nửa vầng trăng khuyết của đêm năm nào
Xanh xao vàng võ sắc màu
Hồ thu đẫm lệ, nghẹn ngào nhớ xưa…

Ngoài trời chẳng có đổ mưa
Mà sao lành lạnh thổi lùa vào tôi
Ảnh hình kỷ niệm xa xôi
Chập chờn ẩn hiện, bồi hồi con tim

Đâu rồi một đóa thuyền quyên
Hương loang dỗ mộng, nụ duyên say tình
Đâu rồi má thắm môi xinh
Làm anh ngây ngất, bồng bềnh kề bên…

Giờ đây lặng lẽ dưới đèn
Em ôm dĩ vãng riêng mình trở trăn
Cảnh đời ngang trái phũ phàng
Chuỗi dài chỉ nhạt ánh tàn với đông

Tiếng vợ chồng, cũng như không
Đông tây nghịch hướng, cõi lòng chán chê
Đường ai cứ mặc nấy đi
Tơ hồng buộc mối vướng ghì cánh bay…

Giọt sầu em nhỏ tối nay
Hóa thành tiếng vọng nhẹ lay tử hồn
Khiến cho rung lắc từng cơn
Hồi sinh sống lại bật lên từ từ

Ráng ngồi thẳng dậy để mà
Nhưng nghìn đất cát nặng đè ép thân
Nghiêng qua cựa quậy mấy lần
Sức cùng lực tận thôi đành nằm yên.

23/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————-

7- VƯƠNG VẤN HÌNH XƯA

Em ngồi gần sát bên anh
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung…

Quả sầu em cất ở trong
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
“Của mình” thành vợ người ta
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau

Bến mơ nửa bước tới cầu
Bất ngờ cầu gãy nghẹn ngào con tim
Lỡ làng chỉ mối xe duyên
Dòng sông ngược bến, mảnh thuyền đứt dây

Tại người hay tại gió mây
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
Hoặc mây trước gió lững lờ
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa

Bây giờ vương vấn hình xưa
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…

Tối rồi! Anh tạm chia tay
Tiễn người ra cửa dạ ai có buồn?
Mà sao bịn rịn trên đường
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào?

Em ơi! Da diết biết bao
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
Trải niềm khuây khoả vào thơ
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên.

25/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————-

8- DA DIẾT NỖI NIỀM XƯA

Ngày xưa em đến lòng tôi
Cho nhau hạnh phúc để rồi vấn vương
Một đời lưu luyến hồn thương
Một đời chân bước trên đường chiều thu,

Từng đêm tắm hạt sương mù
Trầm nghe gió thổi vụt vù ngang tai
Ngắm trăng chạnh nhớ chuỗi ngày
Dòng sông êm ả, vầng soi mộng thuyền

Em cười là cả trời duyên
Cho bao dào dạt về miền thênh thang
Có em chẳng có lá vàng
Chỉ bầu lộng ánh, chỉ toàn sắc xuân

Ít khi cảm thấy bâng khuâng
Bởi ngày thiếu vắng cũng gần bên nhau
Thư xanh em gửi qua cầu
Cho xa ấm áp, thôi lâu, thôi chờ…

Giờ đây tôi biết làm thơ
Thì người năm cũ đã mờ khuất xa
Đêm đêm dưới ánh ngọc ngà
Hồn tình trải giấy, để mà tặng ai

Thuở xưa chẳng thấy heo may
Nay nhìn tràn ngập tháng ngày rụng rơi
Làm sao quên được em ơi
Bờ môi, ánh mắt, ngàn lời yêu đương

Trọn đời ôm mảnh trăng buồn
T. L. trong đó nửa gương soi hoài
Trời ơi! Sao nỡ đọa đày
Người tình yêu dấu héo gầy tuổi xuân.

3/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————-

9- GIỮ VẸN VẦNG TRĂNG

Mắt em đẫm lệ u hoài
Từng dòng lã chã chuỗi ngày khổ đau
Nấc lên từng tiếng nghẹn ngào
Kể cho tôi hiểu biết bao sự tình…

Từ ngày nát mảnh trăng thanh
Trong tim luôn mãi bóng hình của anh
Bởi vì vấy đục sông xanh
Không còn tinh khiết nên đành biệt ly

Một luồng sét đánh tức thì
Mới hay thuyền vỡ tại vì bão giông
Cuốn em vùi dập giữa dòng
Giựt tôi văng khỏi mộng lòng của tôi

Để rồi héo hắt rã rời
Tình duyên tan tác rẽ đôi ngả đường
Em ôm canh cánh nỗi buồn
Còn tôi lầm ngỡ trăng sương rụng tàn

Giọt châu em nhỏ tuôn tràn
Còn tôi cũng quặn, cũng hàng ánh rơi
Lỡ đi một chuyến đò đời
Thôi đừng sầu nữa tình ơi hỡi tình!

Tối nay em hẹn với mình
Cho ta sống lại ảnh hình năm xưa
Để khi giá lạnh thu đưa
Chút niềm an ủi nhẹ mùa tuyết sương

Kề ấm áp, nỗi niềm dâng
Ngực em anh dán hết buồn con tim
Hồn xưa trở lại lim dim
Bờ môi ngọt lịm định tìm về nhau…

Chợt lòng tỉnh giấc mê sâu
Em ơi! Không thể gánh câu phũ phàng
Phút giây đập vỡ trăng vàng
Lung linh rực sáng tỏa ngàn ánh pha

Vì em là vợ người ta
Còn tôi cũng có vợ nhà của tôi
Duyên ta đã lỡ làng rồi
Hãy tròn cất giữ một đời vấn vương

Từ nay vĩnh biệt người thương
Em đường bên ấy, tôi đường bên đây
Hẹn nhau qua hết kiếp này
Năm mươi năm nữa, trăng đầy ngắm trăng.

4/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————-

10- NỖI NIỀM

Vậy là ảnh bóng ngày xưa
Tháng năm biền biệt cũng vừa về đây
Đêm nay ngắm lại hình Ai
Để rồi vĩnh viễn kiếp này lìa xa…

Thuở nào nhịp đập ngân nga
Lâng lâng dào dạt, đậm đà tình em
Giờ đây gió nhẹ bên thềm
Dòng sông nước chảy, con thuyền vỡ tan

Tiếc thương duyên phận lỡ làng
Hồn tình năm cũ võ vàng tái tê
Đường em nẻo ấy em về
Còn anh héo hắt, kéo lê dạ sầu

Những chiều lộng gió bên nhau
Bao đêm ấm áp, ngọt ngào bờ môi
Công viên, bãi cỏ dưới trời…
Giờ đây đọng lại chỉ lời nhớ thương

Mái rỉ rả, nhểu hàn sương
Man mác nỗi buồn, quấn quyện đôi ta
Khi xưa ngập ánh trăng ngà
Nay nhìn chỉ thấy bóng tà mà thôi

Em ơi! Đã mất nhau rồi
Đừng rơi lệ nữa, cho đời còn xanh
Dẫu rằng mộng ước không thành
Nhưng lòng sống mãi tình thanh thuở nào

Phũ phàng gãy nhịp qua cầu
Đôi bờ ly biệt nghẹn ngào đắng cay
Dấu yêu, kỷ niệm còn đây
Hương làn còn đó, tràn đầy tâm tư.

5/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)


Có thể là hình ảnh về thủy vực

11- NÓI VỚI NGƯỜI YÊU XƯA (1)

Trăng kia ngỡ đã sớm tàn
Nào hay gặp lại hồn vàng của trăng…

Ôi! T. L. Em hỡi! Hỡi nàng
Đêm héo hắt hồn nàng về đây
Giờ em héo héo, gầy gầy
Nhưng tình vẫn vậy, đủ đầy như xưa,

Những giọt sương đong đưa trên lá
Má em xanh, lã chã dòng châu
Nỗi buồn héo hắt u sầu
Nhìn người bạn ngọc anh đau đớn lòng

Ánh trăng trong, một vầng trăng mộng
Gió khung trời lồng lộng năm xưa
Chiều tàn, phố vắng, người thưa
Tình anh năm cũ giờ xa mất rồi

Dạ bồi hồi, đầy vơi rung cảm
Nhắc chuyện qua thảm đạm đêm nay
Ngoài trời thoang thoảng lắt lay
Tình tan dĩ vãng ngỡ nay chẳng còn

Thuở trăng son soi tròn tình tứ
Cá không gian ánh tỏa ngập bầu
L. ơi! Em hỡi! Năm nào
Mà nay rũ rượi, lệ trào mắt em…

Em có hiểu nỗi niềm tha thiết
Tấm chân tình da diết anh trao
Chứa chan ấm áp, ngọt ngào
Âm thầm anh kết trọn vào tình em

Trăm mối chỉ mịn mềm, đằm thắm
Cố giữ gìn sâu thẳm con tim
Định ngày kết nghĩa xe duyên
Ngờ đâu tan nát, tơ vương lỡ làng…

28/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————

12- NÓI VỚI NGƯỜI YÊU XƯA (2)

Cõi lòng anh ánh vàng lụn tắt
Nấc ngỡ ngàng, khoảnh khắc chìm sâu
Biết bao kỷ niệm tuôn trào
Mộng tình chăn gối ngàn đau đoạn đoài,

Anh nuốt hận nhìn trời mây giạt
Chuyện gió trăng như nhạc qua cầu
Cầu em nhịp ngắn làm sao
Nhạc anh réo rắt để sầu mà thôi

T. L. hỡi! ngỡ đời bội bạc
Nào hay đâu đượm ngát tình xanh
Lòng em vẹn giữ trong ngần
Đậm đà vẫn đó mà anh không ngờ

Cây đổ ụp, xác xơ cành nụ
Ngọn phong cuồng vần vũ đảo điên
Để rồi tróc gốc, ngả nghiêng
Hồn em tan nát, triền miên ngậm ngùi…

Trăng đêm nay sáng soi vạn vật
Cuộc bi thương dằn vặt đẩy đưa
Đêm nay chàng đã hiểu chưa
Tình em mãi trọn ngày xưa với chàng?

Giữa trái tim luôn hằng ấp ủ
Có ngờ đâu cảnh dữ phũ phàng
Khiến hồn em bị nát tan
Bâng khuâng nuối tiếc, muôn ngàn khổ đau…

Cảnh dang dở để sầu muôn thuở
Nay ngọn ngành đã rõ nguồn cơn
Nỗi lòng khắc khoải, héo hon
Lệ tình anh nhỏ, hết còn hờn em…

29/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————–

13- NÓI VỚI NGƯỜI YÊU XƯA (3)

Thuyền năm cũ về miền bến mộng
Nào hay đâu gió lộng lật thuyền
Khiến cho gãy nhịp cầu duyên
Nay đà thấu hiểu, vạn niềm xót xa,

Để giờ đây ngân nga nghẹn trái
Cuộc địa đàng tình ái trần gian
Xui chi đứt sợi tơ đàn
Ngậm ngùi tan nát, võ vàng khổ đau

Rỉ rả điệp dế sầu nức nở
Chuyện đôi ta đã lỡ vậy rồi
Em ơi! Giọt đắng cuộc đời
Lá lay cay nghiệt xem thời phù vân

T. L. hỡi! Giờ mang thân phận
Vợ của người, trĩu nặng nợ vương
Xin đừng để dạ luyến thương
Làm tan đạo sống, trăm đường chớ nên

Cõi bát ngát bồng bềnh sóng nước
Cánh lững lờ lần lượt dần xoay
Thênh thang khắp nẻo đó đây
Cũng dòng luân chuyển, mãi hoài vậy thôi

L. ơi! Lỡ kiếp này rồi
Yêu thương còn đó, duyên thời còn đây
Chung trà nên rót cho đầy
Nghĩa tình gắng giữ chớ thay đổi dời

Đạo người hãy sáng vầng soi
Lai sinh anh hẹn một lời với em.

30/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————

14- TÔI NỢ EM

Từ độ đôi mình ôm vĩnh biệt
Cuộc đời hai ngả rẽ dòng sông
Em về chốn ấy vui làm vợ
Tôi quạnh cô đơn, thắt thẻo lòng…

Bao chiều ảm đạm vọng ngàn khơi
Nhìn đám mây đen vắt vẻo trời
Chầm chậm trôi xa vào cõi mất
Giống tình tôi thoảng bốc bay hơi

Rồi thấy thương hoài chuỗi tháng năm
Nhà em cách biệt mấy đò giang
Nhớ anh nhiều lắm làm sao gặp
Dành dụm chút tiền để ghé sang

Bắp vàng lủng lẳng xách cầm tay
Tình thắm đong đầy gửi tặng Ai
Băng ghế chung ngồi, từ trái một
Lim dim thưởng thức, nỗi niềm say…

Ngờ đâu giông bão dậy lưng tầng
Vỡ mảnh trăng tình, rã ánh thanh
Sấm chớp bừng tia giăng khắp nẻo
Tơ lòng đứt đoạn giạt xa xăm

Khi hiểu sự tình, tôi thấy nợ
Nợ em thuở ấy những dòng thư
Nợ từng rung cảm, tim dào dạt
Để thấy khung trời vạn sắc mơ

Nợ vì em phải vượt đường xa
Tặng ấm cho anh, nghĩa đậm đà
Bất chợt giông cuồng gieo sóng dữ
Đắm chìm tan tác mảnh thuyền hoa.

25/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————–

15- ĐÔI MẮT CỦA EM

Đôi mắt này, đôi mắt của ngày xưa
Loang nỗi nhớ nhẹ đưa vào sâu thẳm
Cho anh hết bâng khuâng, niềm trăn trở
Rồi êm đềm ngắm tỏ tận xa xăm,

Đôi mắt này khẽ cười, anh yêu dấu!
Có hiểu chăng đau đáu những ngày xa
Em ngơ ngẩn dưới tà trông diệu vợi
Thèm cánh hồn bay tới gặp người ta?

Đôi mắt này, khéo léo ngón thon thon
Phủi mây xám hoàng hôn tan mất dạng
Để chút nữa không gian bầu rộng lớn
Hết áng mờ lởn vởn đậy vầng trăng

Đôi mắt này! Anh Sáng ơi! Giữ mãi
Cuộc tình ta nước chảy tận trùng dương
Dẫu sỏi đá trải đường chân vẫn tới
Điểm tận cùng vời vợi của yêu đương…

Vậy mà nay đôi mắt phủ vạn sầu
Bởi bất hạnh vỡ câu thề ước hẹn
Màn sương tím trùm lên niềm khắc dấu
Mũi tên chì xuyên thấu quả tim em

Để đôi mắt! Đôi mắt thắm ngày xanh
Hóa nhàn nhạt treo cành cây héo rũ
Bao ước mơ ấp ủ dưới long lanh
Một thoáng đã tan tành qua lối ngõ

Đôi mắt của em giờ buồn muôn thuở
Cuốn khung tàn vò võ quấn chiều đông
Từng thu đến bềnh bồng theo ngọn gió
Loáng thoáng về nỗi nhớ một dòng sông…

22/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)


Có thể là hình ảnh về chạng vạng, thiên nhiên và cỏ

16- TRÊN CON ĐƯỜNG NGÀY XƯA

Chiều hôm nay có một người khách lạ
Đôi mắt buồn nhẹ thả dưới tà huy
Kỷ niệm thời dĩ vãng đọng bờ mi
Chân chậm bước, thầm thì bao nỗi nhớ…

Nhớ năm xưa tháng ngày trăng sáng tỏ
Cũng đường này lộng gió lá sao bay
Trải ngợp đầy yêu dấu ở trên đây
Tay trong tay cùng ai về lối mộng

Có ngờ đâu biển đời cuồng dậy sóng
Lật úp thuyền chìm bóng khuất dòng sâu
Để chuỗi dài thao thức giữa canh thâu
Muôn da diết xé đau hồn quạnh quẽ…

Nắng dần tắt, giờ đây đà ráng xế
Mãi như còn ngấn lệ tiễn tình tan
Đọng nơi tim dấu tích của phũ phàng
Cho hoài niệm ngập tràn thương với hận

Thương bởi hiểu đời em nhiều lận đận
Hận vì sao phải rơi cảnh đoạn trường
Để hoa xuân chỉ nở được một lần
Rồi héo rũ lụi tàn rơi vỡ vụn…

Niềm bâng khuâng cuốn vào hai khoé trũng
Khách nghẹn ngào lững thững dấu rêu phong
Trời không lạnh mà sao tợ như đông
Se sắt tái cõi lòng ngàn tê buốt

Có ai hiểu mấy mươi năm về trước
Con đường này mộng ước thắm đầy vơi
Rồi hôm nay lại có một bóng người
Đang thả gót, bùi ngùi…trong lặng lẽ.

19/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————–

17- CHẠNH NHỚ

Kể từ lúc tình mình tan vỡ
Trả yêu đương về nhớ, về quên
Em sang chốn ấy mình ên
Còn tôi ngày tháng buồn tênh cuộc đời,

Có nhiều lúc chơi vơi bến ngạn
Nhìn sông dài từng mảng nhấp nhô
Ảnh hình, kỷ niệm bao giờ
Ngậm ngùi da diết, thẫn thờ kéo lê

Còn đâu nữa những gì ấp ủ
Một căn lầu ở giữa con tim
Và đôi cánh rộng loài chim
Vượt trùng bát ngát để tìm mùa xuân,

Chiều nắng tắt đôi chân nặng trĩu
Phố chao hình kéo níu ngày qua
Nỗi đau lặng lẽ dưới tà
Vạn sầu héo hắt, xót xa vật vờ

Tình đã nát, chôn thơ đáy vực
Ngắt cung đàn những lúc nhớ nhung
Bởi rằng tất cả bằng không
Vấn vương chi nữa cho lòng tả tơi…

Mấy mươi năm thuyền rời bến mộng
Phận số đời nẻo sống đôi nơi
Thăng trầm, sướng khổ, buồn vui
Dần dà quên mất một thời bên nhau…

Nay chạnh nhớ hôm nào trên phố
Tay trong tay phơi phới niềm xuân
Cười duyên, em nói lời thương
Vài mươi năm nữa đi đường em lo

Làm anh cây gậy láng o
Để anh lụm cụm có mà chống đi…
Lan ơi! Em nói làm chi
Khiến anh nhớ mãi câu này ngày xưa

Giờ đây đã quá buổi trưa
Hoàng hôn dần đến, gậy kia… đâu còn.

28/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————–

18- CHIẾC ÁO EM MAY

Hai mươi năm khoảnh khắc một chuỗi đời
Từ dĩ vãng xa xôi bừng tỉnh dậy
Để hồn yêu đậm đà, tha thiết ấy
Giờ nghẹn ngào, tê tái biết là bao…

Kể chuyện ngày xưa, em may chiếc áo
Áo tinh khôi sắc trắng của trinh nguyên
Dành sẵn đó chờ dịp gửi tặng anh
Thêm ấm áp nỗi niềm khi xa vắng

Áo may xong chưa kịp lần “qua bển”
Thì đất bằng động chấn ngã chân em
Rớt dòng sông, buốt lạnh, tím con tim
Xuôi sóng nước nổi chìm trôi xứ lạ

Em tấp bờ với xác thân rệu rã
Lạc mất rồi bến đá của tình yêu
Để thời gian lặng lẽ những thu chiều
Cả cảnh vật tiêu điều theo nỗi nhớ…

Nay bất chợt dưới hoàng hôn tái ngộ
Nhìn thấy em lối ngõ phủ sương buồn
Đôi mắt sầu ướt đẫm lệ, trào tuôn
Anh da diết vấn vương tình năm cũ

Chiếc áo mới ngày xưa đầy ấp ủ
Tấm chân thành muôn thuở trọn lòng trao
Vẫn còn kia, theo năm tháng bạc màu
Nhưng chan chứa ngọt ngào, in dấu mãi

Thỉnh thoảng về, lấy ra em giặt ủi
Ngắm vào đây như thể thấy người thương
Và để niềm khắc khoải cuộc tình tan
Được giây phút nhẹ vơi ngàn tức tưởi…

Anh trầm mặc lặng yên nghe em nói
Mà cõi lòng rười rượi xót xa đau…

3/10/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————-

19- MUỐN THĂM EM LẠI NGẠI

Đời em bất hạnh biết bao nhiêu
Bão tố, cuồng phong một buổi chiều
Chợt đến nhấn chìm thuyền mộng ái
Rồi lôi em đến bến rong rêu,

Mở mắt nhìn ra chỉ tối màu
Toàn thân ướt sũng, tím bầm đau
Chống tay cố sức nâng người dậy
Lại bị trợt trơn té lộn nhào…

Lan ơi! Hình ảnh cuộc đời em
Anh vẽ bằng thơ của trái tim
Bóng bẩy, tượng hình như thế đó
Đơn sơ mấy nét chẳng cần thêm

Cũng đủ quá nhiều một bức tranh
Trải ra chẳng thấy có màu xanh
Chỉ toàn mây xám và đêm tối
Với cánh chim rơi, gãy chẳng lành,

Em sống chuỗi dài với héo hon
Thuyền nan vá víu sớm chiều hôm
Trên dòng đen sẫm thêm ngàn gió
Lư lắc, đong đưa, tím mảnh hồn…

Nay lại một lần thêm tái tê
Chồng em mất sớm, để lê thê
Canh khuya trống vắng rơi sầu nhớ
Vạn giọt sương sa đẫm lối về…

Anh muốn ghé thăm, nói một lời
Rằng vương còn đó, có nào vơi
Cho người bạc phận niềm an ủi
Chỉ ngại tình xưa…trở lại rồi…

15/11/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————

20- TIẾNG LÒNG DĨ VÃNG

Lặng lẽ nhìn em rớt giọt buồn
Ôi lòng da diết một niềm thương
Dư âm thuở ấy dần thoang thoảng
Hòa lẫn đâu đây khúc đoạn trường,

Em cứ nhỏ nhiều, nhiều nữa đi
Đầy tràn, lai láng cả bờ mi
Cho khô cạn hết dòng bi thiết
Để sáng ngày mai khỏi bận vì…

Còn anh dạ cũng xót xa đau
Như thể ngàn cân ép lệ trào
Khi hiểu vì sao cơn sóng dữ
Lật thuyền duyên mộng giữa luồng sâu

Tất cả giờ đây đã lỡ rồi
Rượu hồng chưa rót vội bay hơi
Khói sương dày đặc, mờ nhân ảnh
Mây xám lờ treo lủng lẳng trời…

Thôi thì khuây khỏa chuyện ngày xưa
Mấy buổi tối nay dưới ngọn lùa
Mình cận kề nhau tìm sống lại
Ảnh hình kỷ niệm thuở trăng thơ

Anh muốn cùng em phút đậm đà
Cho sầu vạn kỷ nhẹ phôi pha
Nhưng mà không thể và không thể
Bởi sợ làm tan ảnh ngọc ngà…

Mười mấy năm rồi tiếp tục trôi
Giờ đây đôi nẻo khuất mù khơi
Em ơi! Những lúc chiều thanh vắng
Có thấy xa xa một bóng người…

3/8/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)


Có thể là hình ảnh về nhật thực

21- CÒN ĐÂU TRÁI THẮM
ĐỂ MÀ TẶNG NHAU

Còn chi để kiếm, để thăm
Cho đầy nỗi nhớ, cho thầm nỗi mong
Từ ngày em vội lấy chồng
Là tình ta rụng xuống dòng nước trôi,

Tôi mang da diết ngậm ngùi
Nhìn lam lờ lững giữa trời rã tan
Cả bầu lóng lánh ánh trăng
Hóa thành sẫm tối phủ màn đêm đen

Ôi! Ngàn nhức nhối con tim
Bao lần lặng lẽ bước tìm… gì đây?
Lang thang dưới ngọn heo may
Hứng vàng lả tả rải dài lối đi

Hết rồi tiếng hẹn câu thề
Thôi chờ thôi đợi, em về em qua
Thôi thư nhung nhớ ở xa
Gửi đò mang tới để mà…của anh…

Giờ đây dâu bể phũ phàng
Cô đơn góa phụ, võ vàng tâm tư
Sớm hôm chiếc bóng bên bờ
Dạ sầu thui thủi, thẫn thờ niềm sương

Lòng tôi cảm thấy chạnh buồn
Nghe vương vấn thuở, nghe thương cảnh đời
Muốn kéo cái đã xa vời
Đặt vào trong đó một thời ái yêu

Tiếc nay bến vắng cô liêu
Bốn bề cảnh vật tiêu điều xác xơ
Cỏ hoa héo rũ vật vờ
Còn đâu trái thắm để mà tặng nhau…

4/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————–

22- CÒN ĐÂU ĐỂ MÀ

Sắc thu ửng ánh lệ sầu
Lặng im em đứng thật lâu như là
Chờ nghe tiếng của “người ta”
Dẫu hờn, dẫu trách cũng xoa ngậm ngùi…

Bởi vì đã chết trong tôi
Còn đâu có nữa những lời cùng ai
Nên đành mặc “ấy” ở đây
Bán buôn lo bán, “thở dài” làm chi

Đêm qua khuất mất ảnh thề
Non ngàn mờ mịt, đường về tối tăm
Màn đen phủ kín dấu chân
Xót xa lữ khách, muôn phần ước mong

Người yêu bỗng chốc có chồng
Trời ơi! Đau đớn cõi lòng biết bao
Vậy mà chẳng hiểu vì sao
Cho đầy uất hận, tuôn trào máu tim…

Ôm buồn đứt sợi tơ duyên
Âm thầm từ giã, cố yên nỗi niềm
Giờ này em lại qua tìm
Khiến tôi phải vướng bận thêm…cái gì?

Em lặng lẽ, bước chân đi
Hướng theo héo hắt kéo lê bóng tình
Chạnh nghe thương nhớ ảnh hình
Ngàn yêu em tặng cho mình đó nha…

Lan ơi! trăng đã rụng tà
Dòng sông diệu vợi cách xa nẻo bờ
Còn đâu da diết đợi chờ
Còn đâu bến mộng để mà không lơ.

5/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————–

23- MỘT CƠN GIÓ THOẢNG

Chợ về em nhoẻn nụ cười
Vấn vương vướng víu, từng hồi miên man
Xác ngồi đối ẩm bạn thân
Còn hồn thơ thẩn lang thang chốn nào…

Men cay thù tạc lần vào
Biển tình chan chứa ba đào cuồng phong
Xốn xang bứt rứt cõi lòng
Hung tin về việc lấy chồng của em

Vậy mà lặn lội qua tìm
Người yêu dấu ấy như thuyền lắc lư
Tôi đang đứng sát mé bờ
Mỏi trông ghé lại, nhưng chờ mãi thôi

Thời gian lặng lẽ dần trôi
Rượu bầu đã cạn, chén vui đã tròn
Sau hè bóng rải hoàng hôn
Vệ sinh, cơm nước, để còn tối nay…

Tối nay chầm chậm heo may
Phủ lên se sắt, khiến hoài bâng khuâng
Dạ mang cả khối phũ phàng
Cố chìm quên lãng giữa màn tuyết sương

Phòng bên em mở nhạc buồn
Chế Linh quằn quại trên đường ái yêu
Sầu lạc nẻo, nỗi liêu xiêu
Ngã vào một phía tiêu điều tối đen

Ngày nào dưới ánh đèn đêm
Cung đàn lai láng, êm đềm ngân nga
Ngày nào thương nhớ gửi xa
Giờ đây tất cả chỉ là thoảng bay.

6/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

———————————————-

24- KHI HIỂU ĐƯỢC THÌ

Thôi rồi một bánh xe lăn
Thôi rồi một mảnh tình tan ngậm ngùi
Em về làm vợ của người
Còn tôi khép lại khoảng đời của tôi…

Lạnh lùng, héo hắt, chơi vơi
Lang thang gợi nhớ, nhưng rồi cố quên
Ảnh hình, kỷ niệm, cái tên…
Chập chờn ẩn hiện, chông chênh tấc lòng

Vì sao em bỗng lấy chồng
Khi thuyền vẫn lướt trên dòng sông thơ
Để cho hồn mộng thẫn thờ
Bâng khuâng, vương vấn, vật vờ niềm thương

Hàng cây ngã bóng bên đường
Dường như cũng nỗi chạnh buồn cùng ai
Nhánh rung rụng lá vàng bay
Vướng chân nặng bước rải dài dấu đau

Giờ đây đã gãy nhịp cầu
Bờ xa ngược bến, dạ sầu dở dang
Nửa đắng cay trước phũ phàng
Nửa mang chua xót ngỡ ngàng tái tê…

Nào hay dưới ánh trăng thề
Thiết tha ước nguyện cùng về với anh
Bất ngờ bão tố bủa giăng
Rụng cành hoa vỡ, hương xanh rã trời

Tủi thân chẳng thể tỏ lời
Chỉ đành bứt sợi thả trôi mộng thuyền…
Hỡi ôi! Nay hiểu sự tình
Cũng vừa dĩ vãng nằm yên đáy mồ.

3/12/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————

25- VĨNH BIỆT TÌNH YÊU

Còn gì nữa để giờ đây phải nói
Hãy tìm quên, đừng tới chỗ gần tôi
Hết thật rồi một thuở dưới trăng soi
Bờ cỏ mướt đầy vơi niềm thơ mộng…

Em đã đẩy hồn tình rơi vực thẳm
Nát bầy nhầy từng mảng vỡ văng xa
Có còn chi nữa đâu để phải mà
Rung với cảm, đậm đà sâu ánh mắt

Nên giũ bỏ, đừng bao giờ gợi nhắc
Chuyện một thời bóng mát rải vườn quê
Chuyện dòng sông nhấp nhố ánh nguyệt thề
Chuyện hai đứa lê thê ngàn cảm xúc

Cho con tim đang tụ bầm đau nhức
Theo thời gian từng phút được tan phai
Quên bẵng thôi kỷ niệm chuỗi tháng ngày
Ngàn ấp ủ cùng ai về bến mộng…

Chớ nhớ làm chi cho lòng dậy sóng
Rồi bập bồng khuấy động cả tâm can
Đã héo hon thêm xơ xác võ vàng
Đau đớn quá! Muôn phần đau đớn quá

Em hãy về đi! Hãy về bên đó
Vui nắng hồng, lối ngõ dẫn vào mơ
Để của em đêm chẳng có chơ vơ
Chẳng thao thức thẫn thờ ngân tím nhạc

Kể từ nay ngập tràn men mật ngọt
Lắm bao lần chất ngất đỉnh hương mê
Giờ trút sạch tất cả xuống đường đi
Em phía ấy! Tôi thì quay ngược hướng…

24/12/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)


Không có mô tả ảnh.

26- NHỚ MÃI TÌNH EM

Lặng lẽ thời gian vẫn mãi trôi
Xa xôi cách trở thuở qua rồi
Ảnh hình, kỷ niệm thời năm cũ
Ấp ủ con tim một khoảng đời…

Lắm lúc trở mình dậy nhớ nhung
Mông lung thao thức nhức khôn cùng
Này vai sát tựa bờ thanh vắng
Đó lẳng lặng nghe tiếng của lòng

Êm ả nhẹ nhàng trải tịch dương
Yêu đương say đắm nắm trên đường
Tầng cao loáng thoáng hàng mây bạc
Chất ngất tâm tư vạn sắc hường

Bên ấy thu về lác đác bay
Lắt lay vương vấn thấm tim này
Sáng em móc ống tiền dành mót
Thả gót Cần Thơ để gặp Ai

Còn anh canh cánh vọng trời xa
Lả tả mồ hôi mỗi độ tà
Luyện võ trau giồi hay tạm đỡ
Chơ vơ nỗi nhớ ánh trăng ngà

Tiếng hẹn câu thề đặt giữa tim
Tơ duyên buộc chặt cất nơi thuyền
Nào hay hôm ấy cuồng phong vũ
Cột đổ lật nghiêng khiến mộng chìm…

Giờ đây tan nát phủ rong rêu
Nặng trĩu sầu thương gượng bóng chiều
Thỉnh thoảng quay về trong trí não
Gợn đau loáng thoáng dưới đìu hiu

Nhớ hoài duyên dáng đọng bờ môi
Mãi mỗi lần qua nhả nụ cười
Tình ái ngọt ngào muôn lóng lánh
Em dành duy nhất tặng anh thôi.

2/8/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————

27- GẶP LẠI NGƯỜI TÌNH XƯA

Thật chẳng ngờ tình cờ ta gặp lại
Để chạnh lòng, tê tái trước đổi thay
Mới ngày nào ước hẹn trải bờ cây
Nay hoá khách đó đây cùng đối diện…

Còn đâu nữa nhấp nhô tràn cửa biển
Dào dạt niềm lưu luyến, nhớ nhung thương
Chỉ vắng nhau mấy bữa thế mà sương
Chiều bảng lảng trên đường giăng diệu vợi

Còn đâu nữa bâng khuâng, nhiều trông đợi
Bất chợt ồ! Em lẹ rảo về anh
Bắp nghi ngút ba bốn trái tay cầm
Chung băng ghế, sát gần, tình gửi bắp

Còn đâu nữa sông đêm trăng sà thấp
Vai kề vai ấm áp ngắm lung linh
Ngay trước mặt từng đợt sóng dập dềnh
Tim hai đứa bồng bềnh theo dãy sóng

Còn đâu nữa mênh mang treo lồng lộng
Lởn vởn hình ảnh bóng ở bên kia
Dưới hiên buồn man mác vọng trời xa
Nơi thăm thẳm ngân nga dòng điệp khúc

Biết bao nhiêu đan mơ và hạnh phúc
Theo thời gian mỗi lúc đậm đà sâu
Nào hay đâu bỗng chốc gãy nhịp cầu
Đường rẽ lối, Ai sầu, Ai tan nát…

Em nức nở, lệ nhỏ dài lên má
Tôi cũng buồn chất ngất giữa tim tôi
Nhưng giờ đây quá khứ đã mờ trôi
Nghĩ ngợi đến chỉ rồi thêm đau khổ

Duyên phận bạc khiến hoa tình rụng vỡ
Nhạc cung đàn một thuở đứt dây bung
Người trọn đời canh cánh, nỗi chênh chông
Kẻ tức tưởi vầng hồng chìm mưa bão

Xưa ngọt ngào tặng em ngàn yêu dấu
Nay ngại ngần cảnh chậu cá lồng chim
Dạ dậy cồn mà vẫn cố lặng yên
Nghe da diết nỗi niềm thương dĩ vãng…

Thôi! Em hỡi! Đường em, em cứ thẳng
Còn đường tôi, cũng chẳng thể bước lùi
Chuyện năm xưa kỷ niệm đẹp một thời
Như ngọn gió lờ trôi theo gợn nước

Hình ảnh cũ mấy mươi năm về trước
Bỗng chập chờn quay ngược hướng vào đây
Nửa lạnh lùng quơ đẩy cả bàn tay
Nửa vương vấn nhìn ngay, trào khóe mắt…

24/5/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————-

28- DỞ DANG HỒN TỨC TƯỞI

Gặp lại em khi lửa tình đã tắt
Chuyện cung đàn vỡ nát gạt qua rồi
Nay bất ngờ khiến gợn sóng đầy vơi
Dậy man mác, ngậm ngùi đau giữa trái…

Đượm duyên dáng, diễm kiều khoe sắc ấy
Giờ hóa thành tím tái, rũ chiều đông
Giống như ai, em cũng có tấm chồng
Mà chồng đấy! Còn lòng em quạnh vắng

Vòng định mệnh đẩy chìm sâu hố thẳm
Ngất đỉnh sầu, cay đắng dạ triền miên
Lắm bao lần gượng đứng thẳng người lên
Nhưng kiệt sức cam đành xuôi phận số

Dưới đèn treo, nghẹn ngào em nức nở
Nét u hoài, vò võ giọt châu sa
Đã hết rồi, là vợ của người ta
Sao cứ mãi hương xưa niềm phảng phất…

Kể sự việc kèm theo từng tiếng nấc
Nhểu đầm đìa, suối mắt ửng màu thu
Khiến cho kẻ đang lặng lẽ trầm tư
Buồn thấm thía, thẫn thờ thêm da diết

Tôi cố nén cho đừng cơn gào thét
Uất hận tràn bạc ác, ở bên kia
Nỡ nhẫn tâm bẻ gãy một cành hoa
Khi giữa độ đậm đà hương lan tỏa

Cánh hoa vỡ, nhụy hồng rơi mé cỏ
Bị vật vờ ngọn gió dập vùi tan
Để trọn đời hồn mộng cánh lang thang
Hoài tức tưởi nhớ trăng vàng lộng ánh…

29/10/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

————————————————

29- HÃY XEM NHƯ LÀ MƠ

Em lại đến rồi âm thầm đứng đó
Nét u hoài vò võ trải về tôi
Dẫu có chút nỗi man mác xa xôi
Nhưng cứ mặc, giả ngồi lo buôn bán…

Năm bảy phút, thời gian trôi chầm chậm
Ảnh hình kia cũng vẫn đợi chờ Ai
Nhưng kẻ vô tình đang thả vào mây
Bóng lơ lửng xuôi dài phơi gió lộng

Chắc hiểu được cửa lòng người chặt đóng
Chẳng còn gì vướng bận chuyện thời qua
Đành lặng lẽ phía lộ hướng lần ra
Rồi đi thẳng như là không quen biết…

Bỗng bất chợt tôi nghe niềm da diết
Tái tê tràn theo bước của em đang
Những đậm đà, ấm áp dưới trăng thanh
Bao kỷ niệm loang dần đau âm ỉ

Em có hiểu những ngọt ngào thủ thỉ
Bao dịu dàng non nỉ chuỗi hoàng hôn
Đã một thuở làm dập tím con tim
Của kẻ đã trọn lòng trao khúc nhạc

Không một lần, hay một lời từ tạ
Em lấy chồng vội vã tợ phù du
Bỏ lại đây tràn ngập dãy sương mù
Khiến yêu dấu nghìn thu ôm uất nghẹn

Còn gì nữa để giờ đây lại đến
Khi chân tình khập khiễng ngả nghiêng đơ
Hãy xem như tất cả chỉ là mơ
Bừng tỉnh giấc, thẫn thờ tan khoảnh khắc…

1/11/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

——————————————————

30- MONG ĐỪNG ẨN HIỆN

Thế là hết! Em bỗng chốc lấy chồng
Tôi thui thủi, bềnh bồng ôm tan vỡ
Chiều quạnh quẽ, thẫn thờ nghiêng ngả bóng
Tối sương mờ kết đọng lá sầu lơ…

Se sắt lạnh bên bờ hanh vạt nắng
Cố lần gom sưởi ấm buổi chìm khuya
Đại lộ Hòa Bình pha đèn rực sáng
Bước chân buồn trĩu nặng nỗi ngân nga

Chẳng còn nữa sông xa thuyền lững thững
Hướng phương trời về bến mộng vườn xuân
Cũng chẳng còn nụ nồng e thẹn ửng
Gửi gắm này ý nguyện kết trăm năm

Nay góc vắng, cung đàn ngân khúc biệt
Tái tê lòng da diết lạc chơi vơi
Xuôi ngày tháng dòng đời treo biển biếc
Sóng vỗ bèo rũ riệt, rã trùng khơi

Mười năm nữa, hoặc hai mươi năm nữa
Chợt bất ngờ lối ngõ gặp lại nhau
Biết còn nhớ, gật chào quen xưa đó
Hay đăm đăm…ông ở…ở nơi nào?

Chắc có lẽ nghẹn ngào dâng khóe mắt
Rồi lẹ làng dấu cất chuyện tơ vương
Kẻ vội vã quay lưng sang phía khác
Người não nùng tím ngắt phủ đầu non…

Giờ lặng gói mảnh tròn bao kỷ niệm
Mé đìu hiu chôn xuống để tìm quên
Và bốn chữ mang tên…đầy lưu luyến
Mong chớ đừng ẩn hiện dưới thu đêm.

7/1/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)


Có thể là hình ảnh về thiên nhiên, chạng vạng, đường chân trời, đại dương và đám mây

31- CƯỜI CHO ĐÃ

Kha! Kha! Kha!…

Ta cười lớn, cười ra cho thật đã
Trút cạn bầu, giũ xóa cánh heo may
Để cuộc sống từ nay đây với đó
Chẳng bận gì lối ngõ định cùng Ai…

Rồi sảng khoái, tiền này thôi dành dụm
Đủ số tròn lo sắm, lễ thành thân
Cứ mặc sức tung hoành, ăn, uống, hát
Thẳng tiêu xài khỏi cất giữ phí công

Sẽ không còn hướng trông hay ngóng đợi
Bất ngờ vui thấy tới, nhoẻn cười duyên
Làm rung lắc cánh thuyền trên nước chảy
Phút cận kề, bắp thổi ấm con tim

Hết những tà lẹ làng về tắm rửa
Vội vàng tay lùa đũa xuống thật mau
Kem hộp thiếc, quẹt đầu thêm láng mượt
Bến Ninh Kiều hồn trước, xác theo sau…

Giờ xanh đỏ ngọt ngào, gom lại gọn
Dỡ vài trang uống cạn phút cuối cùng
Man mác trỗi, tím lòng….đành bật ngọn
Lửa rụi ngoài, cháy lớn ở bên trong

Ta cười nữa, cười ra cho cạn đã
Rồi âm thầm nhẹ thả khuất trời mây
Bao kỷ niệm tháng ngày đầy êm ả
Bước vườn hồng hoa nở ngát hương say…

Em có chồng! Thì đây…cũng chưa vợ
Chắc chút buồn, nhưng đỡ nhớ, đỡ thương
Chiều thong thả xem đường xưa nắng đổ
Đêm lặng nhìn lá cỏ nhỏ hàn sương…

Kha! Kha! Kha!…

8/1/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

——————————————————

32- ĐÔI MẮT VỚI BÀN TAY

Đôi mắt này! Đôi mắt của ngày xưa
Đã êm ái dẫn đưa anh về mộng
Cho cánh gió giữa dập dồn lượn sóng
Niềm chơi vơi dấy động phả loang tan

Đôi mắt này! Đôi mắt đượm màu xanh
Gieo nỗi nhớ ngập tràn nơi tấc dạ
Giúp những lúc mệt nhoài chân sỏi đá
Bóng râm đường cận đó giải hanh hao

Đôi mắt này! Chan chứa biết là bao
Nguồn sức bật đi vào sông biển lớn
Trước giông bão, sóng cuồng luôn lởn vởn
Mạnh vung chèo thẳng hướng, vượt trùng khơi…

Vậy mà nay đôi mắt! Đôi mắt thắm đầy vơi
Hóa nhàn nhạt, từng hồi rơi nức nở
Để thuở nào dịu dàng hừng ánh tỏ
Giờ ẩn buồn vò võ tím chiều nay…

Kề bên nhau, anh muốn với bàn tay
Vuốt nhè nhẹ làn mây nhiều bụi trắng
Cho Ai kia gánh sầu đang trĩu nặng
Phút êm đềm pha loãng nỗi bi thương

Cho đôi mắt! Đôi mắt đọng hàn sương
Chuyển nhấp nháy trào tuôn tan ảm đạm
Cho điểm ái, dấu yêu còn in thẳm
Phút giây nồng ấm áp được phôi phai…

Thế mà anh chẳng dám nhấc bàn tay
Sợ kỷ niệm đong đầy kia thức dậy
Sợ dĩ vãng ngọt ngào xưa sống lại
Kéo đôi hồn xuống đáy vực âm u.

11/3/2021
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————

33- NỖI BUỒN TRONG TÔI

Âm thầm lặng lẽ ghé thăm
Khu vườn mảng trắng đượm phần tĩnh yên
Nhìn đây kết nụ hoa sen
Ngắm kia khói toả hương huyền thanh cao

Đó tia lấp lánh ngọc châu
Nọ treo bức họa giữa bầu thiêng liêng
Nghĩa tình thắm thiết, hữu duyên
Thực đơn bày tỏ nỗi niềm mến thân…

Nhẹ nhàng tiếp tục bước chân
Mênh mang nỗi nhớ cung đàn năm xưa
Tơ lòng từng chập đong đưa
Âm vang rỉ rả lắc khua chập chờn

Những ngày dưới ánh hoàng hôn
Đường vang tiếng nhạc quyện hồn chung đôi
Bao lần cảm xúc đầy vơi
Tròn xoe suối biếc in trời dấu yêu

Mây che, nắng rụng lưng chiều
Phũ phàng dâu bể, tiêu điều xác xơ
Để rồi lai láng vần thơ
Chứa chan sắc tím, thẫn thờ câu ca

Thời gian chầm chậm trôi qua
Không gian thỉnh thoảng la đà bóng thu
Cành nghiêng vắt vạt sương mù
Ánh trăng đầu bạc nhẹ ru canh trường

Giờ đây gặp lại nửa còn
Bâng khuâng kỷ niệm, vấn vương cõi lòng
Lam y lau vết bụi hồng
Hình em! Ảnh đó! Nỗi buồn trong tôi…

15/10/2023
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

——————————————————-

34- MẤT CÒN LÀ ĐÂY

Ta đem khối mộng hương huyền
Tám mùa thu trước, đặt niềm vào đây
Rồi ra hướng thẳng vầng mây
Nhẹ đưa vạt tím thả bay lưng trời,

Cho xong, cho dứt một thời
Ngợp chìm cửa gió, rã rời châu thân
Cho tan điệp khúc cung đàn
Âm vang lạc lõng, ngỡ ngàng câu ca

Bởi kia chuỗi nhịp ngân nga
Đó luồng êm ả quyện hoà vấn vương
Nọ bờ suối biếc, tư tương…
Chỉ là ảo bóng, gợi buồn mà thôi

Nhìn theo lờ lững về nơi…
Mênh mang tấc dạ, ngậm ngùi đong đưa
Tiếng lòng thổn thức nắng mưa
Giờ đây tất cả cũng vừa để quên…

Đêm nay dưới ánh trăng lên
Vẫn như muôn thuở, vẫn mình lặng yên
Rượu bầu lưng túi kề bên
Nhâm nhi, trải bút bồng bềnh khỏa khuây

Chập chờn vóc ngọc hình mai
Từ nơi dĩ vãng lắt lay ánh tròn
Rồi em với lấy cây đờn
Tặng anh khảy nhạc, giải hờn, phả đau

Cuộc bể dâu, mối tình sầu
Vậy mà thắm thiết tận sâu đáy lòng
Bao năm thả bước du hồn
Dừng chân trở gót, mất còn là đây…

21/10/2023
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

—————————————————–

 

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *