Nỗi Lòng Cây Mai
Lất phất, đong đưa cận góc nhà
Từng hồi theo ngọn thoảng nhanh qua
Giờ đâu vàng nữa, đà thay lá
Bụi bám, tơ giăng phủ nhạt mờ,,,
Chơ vơ chiếc bóng ngóng mây ngàn
Hứng nắng trưa hè nghẹn chói chang
Tự kéo mạch nguồn trong đất lạnh
Trầm mình chịu đựng chuỗi lầm than
Còn đâu mấy độ ửng khung trời
Rạng rỡ ngập đầy ý sống vui
Ong bướm lượn lờ quanh hút nhụy
Rồi dài loang rải tận xa xôi
Kẻ ngắm, người say, ngưỡng mộ nhìn
Này đây nghĩa sống, lẽ quang vinh
Dưỡng nuôi ấp ủ qua ngày tháng
Để sớm xuân sang trải sắc hình…
Nay buồn trơ trọi dưới mưa giông
Rung lắc từng cơn tự nhủ lòng
Còn nấu nung chờ, còn sức bật
Thì còn trở lại cuối mùa đông
Bên kia cánh phượng rụng phơi đầy
Như giống hôm nào phận của mai
Rộ nở khai nguồn bao ý nhạc
Và rồi khoảnh khắc cũng rơi, bay
Ôi! Mảnh phù vân, phả tím bờ
Một thời lai láng dệt hồn thơ
Giờ đây lặng lẽ ôm niềm nhớ
Quạnh quẽ đìu hiu, gió vật vờ…
8/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Để Còn Lẽ Sống
Chiều cuối hạ khung trời nhàn nhạt
Muôn héo vàng lất phất chờ rơi
Bước chân lặng lẽ chơi vơi
Trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện đời thế nhân…
Cảnh dâu bể muôn phần thay đổi
Kiếp con người sớm tối bèo mây
Mới vừa nhìn thấy gần đây
Chỉ trong khoảnh khắc xa bay khuất mờ
Vòng danh lợi vật vờ trước mặt
Kẻ đạt thành, kẻ mất hôm kia
Tợ như lóng lánh trăng khuya
Khi treo đỉnh núi, lúc về lưng non
Mới đó mà hoàng hôn đã điểm
Bánh xe đời một chuyến đi qua
Giờ đây cảm thấy xót xa
Nghẹn cho chạnh khuyết để mà đớn đau
Thu chưa đến, lá sầu đã có
Chỉ ít ngày theo gió lìa cành
Thời gian lủng lẳng tươi xanh
Cũng rồi héo rũ, cam đành rụng đưa…
Băng ghế lạnh, thẫn thờ man mác
Dĩ vãng hình, chất ngất niềm vương
Bâng khuâng gửi áng mây buồn
Lững lờ chầm chậm về phương mịt mù
Nỗi dang dở, lạc bờ quạnh quẽ
Chỉ âm thầm trăn trở sớm hôm
Cố tay kéo vạt hoàng hôn
Thả vào trong ấy ảnh hồn ngày xưa…
25/8/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Nỗi Niềm Mênh Mang
Bầu oi bức, khô khan trùm vạn vật
Hoa lá đờ héo hắt rũ đìu hiu
Đất nứt nẻ, khao khát biết bao nhiêu
Muôn sự sống tiêu điều dần tơi tả…
Từ diệu vợi bàn tay thần của gió
Với thẳng về cố phả nỗi hanh hao
Đêm khung trời lấp lánh đỉnh tầng cao
Vạn xúc cảm thả trào soi mù mịt
Hơi bàng bạc như chạnh lòng thút thít
Đọng thành sương chen khít nhánh cành cây
Không gian mờ chầm chậm mấy hàng mây
Cũng cám cảnh kéo dài nơi tan loãng
Những nghĩa lớn nhẹ nhàng trong một thoáng
Giúp phôi pha khổ nạn, đổi thay đưa
Và rồi kia loáng thoáng dưới ngọn lùa
Mưa rả rích lưa thưa gầy sức bật…
Còn ở đây, yêu đương đầy chất ngất
Quả nồng nàn khép chặt nghĩa tình chung
Cứ phải mãi canh cánh chuỗi bâng khuâng
Khuya thao thức cung đàn ngân não nuột
Là duyên nợ thiết tha từ kiếp trước
Hay ghẹo đùa đẩy bước lạc lầm mê
Khiến thẫn thờ, nghiêng ngả gót chân đi
Rơi ngập ngụa, tái tê niềm tâm sự…
Vậy mà sao có trăng vàng lối ngõ
Trải long lanh êm ả dỗ vu sơn
Sao lại có tiềm thức một linh hồn
Dẫn ngồi giữa khuôn tròn nâng bút ngọc
Và sao lại tháng năm dài quạnh góc
Bỗng bất ngờ cơn lốc kéo vào mơ
Để ngày nào sớm tối tím chơ vơ
Nay hóa cánh lững lờ bay khắp nẻo…
21/9/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ngẫm Nghĩ Dưới Hè
Giữa phiến láng con ve sầu đậu đó
Vẻ trầm ngâm, vò võ nỗi cô đơn
Từng từng chập, khảy đờn, cao giọng hát
Chứa chan niềm chất ngất vọng tình nương…
Thỉnh thoảng gió thổi luồng, xuyên kẻ lá
Chuỗi xạc xào rỉ rả trỗi đâu đây
Vài cành nhánh lắt lay hình buồn bã
Cảnh oi nồng lã chã, chẳng yên say
Trên rải rác hàng mây từ diệu vợi
Suốt dặm dài trôi nổi lắm gian truân
Nay phải chịu lưng tầng thêm rực chói
Lựng khựng chùn, rười rượi kéo dài tan
Chàng nâu vò vẽ bay gần khóm trúc
Bứt rứt mình cọ húc lóng trơn nghiêng
Rồi đảo chiều qua triền đê lập tức
Tợ kiếm tìm chỗ núp, nóng như điên…
Ngồi lặng lẽ mái hiên nhà giải nhiệt
Ngắm quanh bề mỏi mệt trước hừng đưa
Chạnh cõi lòng xót xa, niềm bi thiết
Phải chi giờ bất chợt có cơn mưa
Hơi sẽ bốc lưa thưa từ dải đất
Nghìn giọt tròn nhểu mát phả hanh hao
Ngọn tiếp tục rì rào tăng sức bật
Ôi tuyệt vời! Khúc nhạc đượm thanh tao
Nhưng chưa thấy, làm sao? Làm sao nhỉ?
Phải cam đành thủ thỉ với riêng ta
Tất cả đó chẳng qua vòng vũ trụ
Tạo lẽ này gọi hú lực bền ra…
14/05/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Chơi Vơi
Rớt hạt, xuân tàn, hạ đến đây
Ngàn hương, vạn sắc đã tan phai
Giờ muôn rộ lá chìm trong gió
Rung lắc theo đưa chuỗi tháng ngày…
Dòng đời luôn mãi bánh xe lăn
Vạn vật mênh mông vẫn cứ hằng
Lúc biển trập trùng cơn sóng vỗ
Khi chìm tĩnh lặng, gợn lăn tăn
Sáo sậu nhốt lồng, sáo sậu kêu
Niềm thương nhớ bậu biết bao nhiêu
Rồi trưa hôm ấy bầu hanh nắng
Quá mỏi, co ro sáo rũ chiều…
Lập lòe đom đóm quyện lân tinh
Ửng ánh tha ma khoảnh khắc hình
Khiến những linh hồn đang vất vưởng
Ngậm ngùi vương vấn kiếp phù sinh?
Lác đác mưa rơi chiều ráng tắt
Chao lòng trăn trở kẻ cô đơn
Buồn buồn hướng vọng về xa vợi
Bất chợt âm vang chạnh mất còn…
Ôi! Thay đổi lắm, nắm con tim
Bóp chặt, bóp lơi cái gọng kìm
Tê tái hững hờ, khung luẩn quẩn
Tợ màn lam khói trói sương đêm
Biết khóc, biết cười hay trách ta
Bút màu chẳng có, giấy đâu ra
Lại say nét vẽ, say hình mộng
Tha thiết vô vàn một đóa hoa…
09/06/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm