ĐÀNH THÔI
Trầm ngâm thả gót, nỗi mênh mang
Ngoảnh mặt nhìn ngang phía lụn tàn
Lởn vởn chập chờn nơi trí não
Nụ cười duyên dáng với…tên Lan…
Bất chợt đâu đây giữa mịt mờ
Dường như ai đó khảy dây tơ
Âm vang cũ kỹ lời quen thuộc
Rỉ rả đong đưa bóng vật vờ
Để này loáng thoáng dạ rung rinh
Man mác tâm tư, nhớ ảnh hình
Nhớ dáng em buồn bên sạp bán
Còn kia lặng lẽ kẻ làm thinh
Khoảnh khắc trôi qua, nghẹn cõi lòng
Muôn ngàn tha thiết biến thành không
Lạnh lùng mặc kệ từ sâu thẳm
Sóng gợn lăn tăn, vỗ bập bồng
Em bước đi rồi, chạnh tái tê
Bao yêu giờ đã nát câu thề
Lời thương tiếng hẹn còn đâu nữa
Chỉ tiết đông về lạnh khoé mi
Lối nẻo rêu phong phủ lớp dày
Cây sầu lặng đứng ngủ trời tây
Bất ngờ gió thoảng, cành khua động
Mấy giọt sương chiều nhẹ lắt lay…
Lang thang tiếp tục nỗi chơi vơi
Bỗng muốn kêu lên một tiếng Trời!
Nhưng đã cứng rồi ngang cổ họng
Đành thôi! Khẽ nói…cũng đành thôi!…
21/11/2023
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm