Cất Giữa Túi Hồn Thơ

Cất Giữa Túi Hồn Thơ

“Thơ liền âm cuối”

Lặng lẽ anh ngồi, chạnh ngẩn ngơ
Chứa chan ảm đạm tự bao giờ
Hướng về bên ấy, niềm dang dở
Cảnh vắng đìu hiu, nỗi đợi chờ…

Cũng giống như ai, chẳng hững hờ
Chiều nhìn lá rụng, nghẹn ầu ơ
Tối nghe non nỉ, bừng trăn trở
Khuya ngắm mây trôi, dậy thẫn thờ

Khi trăng lóng lánh trầm hơi thở
Lúc gió du dương bóng lững lờ
Buổi nắng hanh hao, khơi cởi mở
Sáng vầng ló dạng phả sầu lơ

Vậy mà ngang trái đành cam nỡ
Đẩy vạt âm u phủ kín bờ
Để ngõ đi vào trong chỗ nớ
Tái tê chân bước khựng chơ vơ

Vò võ, cô đơn dưới quạnh mờ
Sớm hôm thao thức thả tiêu sơ
Đắn đo, nghĩ ngợi, tìm duyên cớ
Vì bởi, vì sao lại sững sờ…

Em ơi! Anh cũng có đâu ngờ
Bất chợt đêm nào cạnh suối mơ
Lúng túng, ngại ngần khi gặp gỡ
Khiến lòng xao xuyến, dạ bâng quơ

Rồi vương vấn mãi buổi tình cờ
Tha thiết, đậm đà chẳng phất phơ
Nay phải nghẹn ngào mang nỗi nhớ
Âm thầm cất giữa túi hồn thơ…

27/2/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *