Dòng Thơ Nhạc – 5

Nguyễn Thành Sáng

XIN HÃY CHO TÔI

“Thơ Nhạc”

Ngõ chiều in vết trầm luân
Hàng cây rũ nắng thả cành tịch dương
Mây bay tận cuối chân tường
Vách trời vạn kỷ nhẹ buông ánh mờ…

Bên kia tiếng dế cận bờ
Gọi hè chửa đến thẫn thờ râm ran
Xuân trôi, nụ chớm lỡ làng
Âm thầm tiếng hẹn đông tàn năm sau

Xanh hồng đỏ tím vàng nâu
Sắc hoa vườn thắm hôm nào đua chen
Héo hon, rụng cánh bên thềm
Đợi chờ ngọn gió ru êm nhạt nhoà

Lặng ngồi thao thức dưới tà
Ngắm nhìn cảnh vật để mà chơi vơi
Nhân gian biển sống cuộc đời
Phù vân là thế! Tình ơi! Hỡi tình!

Yêu đương tợ bóng với hình
Chưa tròn mấy độ thình lình chia tay
Bỏ quên ấm áp chuỗi ngày
Hoá thành một ánh trăng gầy đong đưa

Ai về qua bến sông xưa
Có nghe nức nở mới vừa hôm kia
Có trông thấy giọt đầm đìa
Mảnh hồn tủi nghẹn, đứt lìa con tim?

Cho tôi giữa giấc mộng chìm
Mang vào nỗi nhớ, đi tìm dư hương
Để đau dĩ vãng đoạn trường
Còn đây cảnh giới gửi buồn trong tôi…

02/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

ĐỂ HỒN THƠ MÃI BÓNG
NGƯỜI TÔI THƯƠNG

“Thơ Nhạc”

Mắt chiều đọng ánh thu đưa
Niềm đau lạnh giá mới vừa hôm qua
Với tay kéo vạt nắng tà
Đặt vào dĩ vãng, ngân nga tiếng lòng…

Bâng khuâng thả bước chân hồn
Lặng nhìn thẳng hướng con đường xa xăm
Tơ vương kỷ niệm thâm trầm
Chẳng màng bốn phía ngập tràn heo may

Nhưng ôi! Khúc nhạc trăng đầy
Lạc bầu tuyết trắng, phủ dày lam trôi
Ru yên giữa cõi không lời
Hoá thành loãng tiếng, rã rời trăng sao

Khẽ thầm hỏi bởi vì đâu
Tình tan vỡ nát, để sầu đêm đen
Bỏ kia lấp lánh ngọn đèn
Góc trời quạnh quẽ, buồn tênh, mịt mùng?

Cho sâu thăm thẳm tận cùng
Ngọt ngào êm ái cung đàn năm xưa
Chơi vơi, lạc lõng âm thừa
Chập chờn khoảng vắng, đong đưa khuất chìm…

Bao năm ôm giấc mộng huyền
Khung tình bát ngát, đi tìm trong mơ
Lắm khi thao thức thẫn thờ
Cũng nhiều những lúc cận bờ cheo leo

Thôi về mang gối tình yêu
Nhìn thêm lần nữa dưới chiều sương rơi
Để nghe nỗi nhớ một thời
Để hồn thơ mãi bóng người tôi thương…

05/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

EM ĐI CÒN AI ĐỂ CHO TÔI 

“Thơ Nhạc”

Chân chiều thả bước lang thang
Tình tan mệnh số ngập tràn tơ vương
Bâng khuâng quấn sợi chỉ buồn
Hồn yêu giãy chết, đoạn trường chơ vơ…

Em đi giữa cõi thu mờ
Bỏ kia chiếc áo thẫn thờ heo may
Buông tay bức ảnh tranh dày
Khung vàng rạn nứt, héo gầy con tim

Cho trăng xoã tóc bên thềm
Khóc người quạnh góc biết tìm nơi đâu
Để sương phủ trắng lưng bầu
Gợi hờn ngọn gió đẩy sầu chơi vơi…

Lặng nhìn một ánh sao rơi
Lăn tăn nỗi nhớ ngậm ngùi mênh mang
Phải chăng lỗi nhịp cung đàn
Dưới trời mưa đổ, ngỡ ngàng câu ca?

Hay khuya khuất dãy ngân hà
Khiến tình Ô Thước lệ nhoà hoen mi
Đau thương nức nở kéo ghì
Tiếng lòng da diết thầm thì xa xăm?…

Ta ngồi giữa góc thăng trầm
Nghe từ dĩ vãng nhịp nhàng đong đưa
Dư âm réo rắt đủ vừa
Lượn vờn bếp lửa, dây dưa đóm hồng

Bây giờ em đã lấy chồng
Trời ơi! Chiếc áo ai cầm cho tôi
Ai thêu gối mộng nụ cười
Ai hòa khúc nhạc tuyệt vời thênh thang?..

07/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

THỔN THỨC TIẾNG LÒNG

‘Thơ Nhạc”

Tuổi đời thấm thoắt qua mau
Hồn thơ vẫn chảy giữa bầu thênh thang
Nhưng kia vạt nắng lụn tàn
Bóng trời lặng lẽ kéo dần âm u…

Ta đang cận góc sương mù
Ngập đầy nỗi nhớ, trầm tư hướng về
Bâng khuâng khoảnh khắc não nề
Cuốn bầu lạnh giá, đẩy lê dạ buồn

Đâu rồi thả bước trên đường
Chân chiều lữ khách, ngàn thương bến chờ
Đâu rồi mây xám lững lờ
Gợi sầu nhân thế, vần thơ hữu tình

Đâu rồi ngước mắt hướng nhìn
Chập chờn nguyện ước, bồng bềnh con tim
Mênh mang sóng nước mảnh thuyền
Tay chèo vững lái, truân chuyên chẳng màng

Đâu rồi điệp khúc tơ đàn
Nguyệt lầu lộng gió, thiếp chàng say sưa
Đâu rồi êm ái giữa mùa
Hoa vàng óng ả, hương đưa dạt dào…

Bây giờ bốn phía nhạt màu
Tiếng lòng thổn thức, nghẹn ngào chơi vơi
Âm vang dĩ vãng cuộc đời
Là trăm ý nhạc, một trời ngân nga

Ta này cũng vẫn là ta
Cũng tràn cảm xúc, cũng xoa xuýt niềm
Cũng đêm thả giấc mộng huyền
Mà ôi! Chẳng thấy ảnh hiền ta đâu?..

10/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

NỖI NIỀM DĨ VÃNG

“Thơ Nhạc”

Để rồi cắn rứt tim tôi
Những khi chạnh nhớ đến người năm xưa
Bâng khuâng giữa khoảng âm thừa
Chập chờn ảnh bóng, dây dưa nỗi buồn…

Bao năm em khóc đoạn trường
Còn tôi chỉ thấy con đường tôi đi
Mặc kia nức nở thầm thì
Tiếng lòng da diết, bờ mi lệ hàng

Xui chi bất chợt đoạn đành
Đẩy tình thắm thiết rơi nhanh đáy mồ
Mây sương bốn phía sững sờ
Ngỡ ngàng khoảnh khắc, lững lờ chơi vơi

Kẻ đi chẳng nói thêm lời
Người đau phận số, ngậm ngùi mây bay
Góc sầu ngập gió heo may
Trăm cay nghìn đắng, héo gầy con tim

Đêm buồn cứ mỗi từng đêm
Bài ca não nuột bên thềm ngân nga
Thế mà phía bển “người ta”
Lạnh lùng tuyết trắng, nhạt nhòa dư âm…

Em ơi! Chuỗi sống thăng trầm
Nhìn muôn biến đổi ngập tràn tái tê
Mới hay nuối tiếc hướng về
Bóng tình dĩ vãng tràn trề tơ vương

Còn đâu để kéo lời thương
Còn đâu để giải chuỗi buồn xa xăm
Chỉ còn một tiếng chuông ngân
Góc chiều lặng lẽ trút dần vào thơ…

14/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

 NỖI NIỀM XA XĂM

“Thơ Nhạc”

Lặng ngồi nghe tiếng mưa rơi
Âm vang tí tách, bồi hồi con tim
Bâng khuâng dĩ vãng êm đềm
Thẫn thờ da diết, triền miên tủi hờn…

Đâu rồi nắng ngả bên đường
Chân chiều thả bước, nỗi buồn trăm năm
Vấn vương kết tụ âm thầm
Đợi chờ bóng tối thời gian tận cùng

Đâu rồi giữa cõi mịt mùng
Duyên tình nguyện ước cố vùng đôi tay
Đẩy tan mảng xám phủ dày
Để này khoảng trống chứa đầy trăng sao…

Ngậm ngùi, khoảnh khắc luồn sâu
Nhìn thăm thẳm hướng, nghẹn ngào chơi vơi
Bể dâu biến chuyển cuộc đời
Xuôi dòng năm tháng dần trôi khuất chìm

Chẳng còn sóng nước con thuyền
Chỉ bầu tĩnh lặng, nỗi niềm mênh mang
Đêm đêm với lấy cây đàn
Trải lòng khúc nhạc, nhịp nhàng ngân nga

Biết bao kỷ niệm đậm đà
Hoá thành lam khói, nhạt nhoà mây sương
Chập chờn ảnh bóng hình thương
Dần theo nỗi nhớ, đoạn trường tâm tư

Bây giờ tôi biết làm thơ
Thì đâu còn nữa ai chờ đợi tôi
Đâu ai để kẻ một đời
Nhớ hoài ánh mắt, nụ cười xa xăm…

20/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

GÓC CHIỀU DĨ VÃNG

“Thơ Nhạc”

Lật từng trang giấy thời gian
Trầm nghe thổn thức dâng tràn tâm tư
Bâng khuâng sưởi ấm quạnh bờ
Chạnh lòng dĩ vãng, thẫn thờ mênh mang…

Dư âm ảo ảnh tơ đàn
Từ đâu vọng tiếng, trải làn du dương
Tim đơn rỉ rả gợn buồn
Chuyển dòng rung lắc, trào tuôn nỗi niềm

Bao thu gác mái mộng thuyền
Góc đời lạnh giá gắn liền chơi vơi
Ít khi thấy đoá hoa cười
Hiếm lần gặp ánh sáng ngời lung linh

Chỉ còn những lúc riêng mình
Khung chiều gợi nhớ ảnh hình xa xưa
Xuôi theo ngọn gió thoảng lùa
Chập chờn khoảnh khắc đủ vừa ngân nga

Không gian bốn phía nhạt nhoà
Dừng chân lặng ngắm nắng tà rơi đâu
Bóng em khuất tận chân cầu
Bỏ kia nẻo vắng tím màu rêu phong

Hết rồi năm tháng chờ mong
Cũng không còn nữa phiêu bồng chân mây
Đêm đêm dưới ánh trăng gầy
Trải lòng khúc nhạc, tặng này cho ai

Bây giờ chỉ chén men cay
Dư hương tình ái chứa đầy con tim
Nốc say ngần ấy bên thềm
Cũng khuây khoả chút, cũng thuyền trong mơ…

22/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

MỘT TRỜI NỖI NHỚ MÃI BUỒN
CON TIM

“Thơ Nhạc”

Thôi đừng khóc nữa em ơi
Luyến lưu ngần ấy cũng rồi xa nhau
Bởi duyên đã lỡ nhịp cầu
Làm sao có thể ngọt ngào chung đôi…

Ngậm ngùi dang dở tình ôi!
Từ nay rẽ lối, đành thôi lỡ làng
Du dương khúc nhạc cung đàn
Chẳng ngờ sợi đứt, ngỡ ngàng câu ca

Em về phương ấy trời xa
Dần theo khoảnh khắc, nhạt nhoà dư âm
Không gian vạn kỷ thâm trầm
Điệp trùng lượn sóng lăn tăn vỗ bờ

Đôi khi giữa cõi mịt mờ
Bóng chiều dĩ vãng, vật vờ tâm tư
Chơi vơi, tấc dạ thẫn thờ
Cũng rồi sương khói lững lờ tan phai

Còn ở đây, vẫn tháng ngày
Rượu bầu thơ túi, kéo dài đêm đen
Mênh mang những lúc quạnh niềm
Thả hồn cửa gió, tìm quên cõi lòng…

Non xanh nước biếc xuôi dòng
Con thuyền mệnh số, bềnh bồng, chơi vơi
Biết bao biến chuyển cuộc đời
Phù vân là thế!Tình ơi! Hỡi tình!

Bâng khuâng tiếng gọi ơi Mình!
Túp lều kỷ niệm, ảnh hình tơ vương
Éo le nốc chén đoạn trường
Một trời nỗi nhớ, mãi buồn con tim…

24/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

TÌNH ĐAU VIỄN XỨ

“Thơ Nhạc”

Ngõ chiều lạnh dấu rêu phong
Hàng mây bạc trắng phiêu bồng thênh thang
Cây nghiêng hứng nắng rụng tàn
Chập chờn rung lắc giữa màn âm u…

Thẫn thờ dưới bóng tàn thu
Dừng chân lặng ngắm sương mù giăng cao
Tâm tư bất chợt nghẹn ngào
Nhớ về kỷ niệm thuở nào chung đôi

Chẳng may bão táp cuộc đời
Âm thầm phiêu bạt, xa rời quê hương
Ra đi chất ngất đoạn trường
Bỏ người quạnh quẽ, nỗi buồn heo may

Ôi hời! Ai hiểu trời Tây!
Cánh chim viễn xứ, đoạn đoài con tim
Một bên biển sóng mảnh thuyền
Một trời thương nhớ tơ duyên lỡ làng…

Quay thăm Đất Tổ bấy lần
Em đâu rồi nhỉ? Nghìn năm tủi hờn
Mới hay nghịch cảnh dập dồn
Mẹ cha em cũng tìm đường bôn ba…

Ngậm ngùi! Ôi hỡi bài ca
Vỡ oà khúc nhạc, ngân nga nửa chừng
Chơi vơi, trống vắng, mịt mùng
Bóng tình dĩ vãng, lạnh lùng đêm đen

Tìm em! Vẫn cứ tìm em
Bóng chim tăm cá, vạn niềm tái tê
Bốn mươi năm mãi hướng về
Giờ đây có kẻ kéo lê âm buồn…

27/3/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

GÓC TRẦM DĨ VÃNG

“Thơ Nhạc”

Gió chiều nhẹ lướt cành nghiêng
Bầu tan giọt nắng vào miền thênh thang
Mây bay tận cuối chân tàn
Mịt mùng bóng tối nhú dần lăn tăn…

Lặng ngồi giữa góc thăng trầm
Nghe từ nỗi nhớ cung đàn năm xưa
Âm vang réo rắt giữa mùa
Xuân vườn rộ nở, hương đưa dạt dào

Không gian bốn phía đón chào
Tưng bừng rộn rã, ngọt ngào câu ca
Dấu son, chén mật đậm đà
Xuôi dòng nước bạc ngân nga tiếng lòng

Chim đơn xoải cánh phiêu bồng
Hướng về diệu vợi mênh mông cõi bờ
Du dương khúc nhạc đợi chờ
Ru hồn mộng ước, lững lờ mê say…

Thế rồi nắng ngả trời tây
Màn sương phủ lối, kéo dài âm u
Xa xa lấp ló mịt mù
Nghẹn ngào ánh mắt, trầm tư quạnh niềm

Bây giờ mục nát con thuyền
Góc đời lữ thứ bên thềm mưa rơi
Lắm khi gió giật lưng trời
Rền vang tiếng hú, ngậm ngùi dư hương

Còn gì để nhớ, để thương
Để không còn nữa nỗi buồn xa xăm
Để không chuỗi sống âm thầm
Chập chờn dĩ vãng, ngàn năm thẫn thờ…

01/4/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *