NGẬM NGÙI RẼ BƯỚC
“Thơ Nhạc”
Thơ buồn em viết cho tôi
Mấy câu khóc nhạc, những lời không tên
Gửi trong bức ảnh trăng tình
Giữa làn thoảng gió, rung rinh chập chờn…
Tay đang nắn nót cung đờn
Bất ngờ cảm xúc dập dồn con tim
Bâng khuâng tấc dạ, im lìm
Nghe niềm da diết bên thềm hương xưa
Lặng nhìn bóng xế dần thưa
Không gian phủ xám, ngọn lùa hanh hao
Đó đây bốn phía nhạt màu
Thẫn thờ cỏ úa gợi sầu mênh mang…
Ngậm ngùi rẽ bước chân thầm
Dưới hàng rải rác lá vàng thu đeo
Biết bao thắm đượm sớm chiều
Nay đà cửa gió, tiêu điều buông rơi…
Góc trầm ngắm áng mây trôi
Dư âm kỷ niệm bồi hồi tâm tư
Vấn vương tự thuở bao giờ
Hoá thành lam khói lững lờ tan phai
Ánh tàn, ánh ngả bờ tây
Nhánh khô rũ chết, nhánh gầy nghiêng nghiêng
Chơi vơi dĩ vãng nỗi niềm
Nghẹn ngào âm ỉ, triền miên cõi lòng
Quay lưng ngẫm chuyện mất còn
An bài mệnh số bềnh bồng trăm năm
Mới kia rực rỡ trăng rằm
Nay bầu sẫm tối ngập tràn âm u…
11/6/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
GÓC CHIỀU
“Thơ Nhạc”
Mưa đời đẫm ướt toàn thân
Đường trơn trượt dốc nhọc nhằn chân đi
Biết bao cảm xúc níu ghì
Khơi lòng khúc nhạc thầm thì con tim…
Thẫn thờ giữa cõi im lìm
Trăm ngàn nỗi nhớ biết tìm nơi đâu
Bóng Ai khuất vạt chân cầu
Để hồn lữ thứ gửi bầu mây trôi…
Lặng ngồi ngước mắt mù khơi
Đắng cay cận phía, Một Trời phương xa
Hứng trăng nhỏ giọt ánh tà
Rưới vào kỷ niệm chút mà phôi phai…
Chập chờn nửa tỉnh nửa say
Đó đây lởn vởn héo gầy lang thang
Chỗ kia đứt sợi tơ đàn
Bên này ngọn gió lỡ làng rung rinh…
Giật mình thổn thức bồng bềnh
Ngắm nhìn cảnh vật, chỉ mình chơ vơ
Vấn vương tự thuở bao giờ
Ngậm ngùi nẻo vắng ngập bờ sương buông
Dạ buồn quấn lấy nỗi buồn
Miệt mài thả bước dặm trường cheo leo
Tiếng than! Đốt cháy lưng chiều
Cõi lòng bóng tối tiếng kêu âm thầm…
Bao năm dẫm nát phong trần
Mặn nồng, chua chát, ngập tràn tâm can
Mỏi mê khép cửa, mơ màng
Thả hồn sưởi ấm cung đàn tơ vương…
14/6/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
DƯỚI TRỜI MƯA ĐỔ
“Thơ Nhạc”
Mưa chiều rỉ rả từng cơn
Bầu khoan nhặt gió gợi buồn bâng khuâng
Góc hiên lặng lẽ, thâm trầm
Ngậm ngùi khoé mắt, miên man, vật vờ…
Bao năm thả bóng lững lờ
Xuôi dòng mệnh số mịt mờ lam sương
Ánh thu khép cửa quạnh trường
Khung trời nẻo vắng cuộn tròn heo may
Còn gì dưới áng mây bay
Cho mang nỗi nhớ héo gầy ngân nga
Để ôm kỷ niệm ngọc ngà
Canh tàn lạnh giá, phôi pha nhạt màu
Đưa tay vuốt nửa mái đầu
Phủi làn bụi phấn phủ sầu chơi vơi
Bấy lâu biển nước cuộc đời
Điệp trùng nhấp nhố, rã rời truân chuyên…
Chẳng còn giữa cõi mộng huyền
Nhẹ nhàng sải bước chân tìm long lanh
Tâm tư khảy nhịp cung đàn
Âm tình réo rắt, mơ màng phiêu diêu…
Nay đà vỡ nát lưng chiều
Chập chờn bóng tối, tiêu điều mênh mông
Cánh chim mỏi hướng phiêu bồng
Co mình đậu nhánh, nỗi lòng chênh vênh
Thẫn thờ dĩ vãng không tên
Cớ sao vẫn nhớ ảnh hình xa xăm
Cớ sao cứ mãi âm thầm
Dưới trời mưa đổ trào dâng nỗi niềm?…
20/6/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
ĐOẠN CUỐI TÔI & EM
“Thơ Nhạc”
Còn gì viết được vào thơ
Thì em cứ viết, tôi chờ đọc đây
Để mai mốt tới sau này
Sương mù nghẽn lối, cũng đầy trong tim…
Tranh lòng lộng bóng con thuyền
Xuôi chèo nhẹ lướt về miền thênh thang
Quấn quanh mấy sợi tơ vàng
Treo tầng nguyệt quế, mơ màng du dương
Ngỡ rằng chất ngất niềm thương
Hoà men tình ái giữa vườn đơm bông
Tắm trăng, sưởi ánh nắng hồng
Đâu nào thể gió đẩy dòng mưa rơi
Vậy mà chỉ đám mây trôi
Đưa ngang bỗng chốc một trời âm u
Đó đây cả khối mịt mù
Hững hờ bóng tối, thiên thu phủ trùm
Thênh thang mãi cứ lạnh lùng
Mặc này chới với cả vùng nên thơ
Cỏ cây nhỏ giọt thẫn thờ
Nghiêng cành rũ nhánh, vật vờ hương tan…
Mai này cách bến đò ngang
Đường em ngõ lối vẫn hàng cây xanh
Trái ngon cũng vẫn đeo cành
Chim trời cá nước vẫn tung tăng đùa
Tôi đây chỉ có gió lùa
Ru niềm quạnh quẽ canh khuya bên thềm
Thơ tim thả bóng đi tìm
Khung trời dĩ vãng im lìm trong mơ…
23/6/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
EM CÓ NHƯ TÔI
“Thơ Nhạc”
Thẫn thờ cuốn cất tình thơ
Vào ngang một phía cõi bờ nhân gian
Nghiêng cây rũ nhánh hương tàn
Xuôi chiều ngọn gió lỡ làng đong đưa…
Chẳng còn ghé bến trăng khuya
Lắng nghe kỷ niệm nhẹ lùa trong tim
Bâng khuâng tấc dạ im lìm
Thả hồn nẻo vắng, chân tìm nơi đâu…
Cuộc đời năm tháng qua mau
Biết bao biến chuyển dưới bầu mây trôi
Hôm qua vỡ nát khóc cười
Nay ngồi cửa gió đầy vơi nụ hồng…
Ta mang nỗi nhớ tận cùng
Nhớ hình diệu vợi mịt mùng lam sương
Nhớ thu phủ xám con đường…
Nhớ niềm dĩ vãng chập chờn rêu phong…
Thắt thẻo lòng, lạc giữa dòng
Vật vờ chiếc bóng bềnh bồng lang thang
Cuối gom chút đỉnh lá vàng
Nhúm thành bếp lửa, mơ màng xa xăm
Hết rồi những tiếng chuông ngân
Âm vang vẳng vọng nhịp nhàng bên tai
Để thương, để nhớ chuỗi ngày
Góc trời lạnh giá chất đầy tơ vương
Ngậm ngùi ngước mắt về phương
Hình em chốn ấy có buồn như tôi
Có đau rỉ rả một đời
Cứ hoài nỗi nhớ bóng người năm xưa?…
28/6/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
NỖI NHỚ KÉO DÀI KHÔN NGUÔI
“Thơ Nhạc”
Nỗi buồn cứ mãi theo ta
Từng giây, từng phút ngân nga cõi lòng
Xui chi kết sợi chỉ hồng
Để rồi sợi mất, bềnh bồng chơi vơi…
Biết bao chuỗi nhớ một thời
Cánh thuyền Song Phượng dưới trời thênh thang
Khoang thơm sẵn có cây đàn
Tửu hồng, chén ngọc…ngập tràn men hương
Nồng nàn dệt gối tơ vương
Canh khuya giấc điệp mộng vườn trăng sao
Dấu yêu thắm thiết ngọt ngào
Quyện hồn xoải lướt giữa bầu say sưa
Chiều chiều vạt nắng dần thưa
Lang thang ngọn gió thổi lùa tâm tư
Luyến lưu tự thuở bao giờ
Khơi đầy khúc nhạc, thẫn thờ câu ca
Nhẹ nhàng thấm thoắt trôi qua
Men hương tình ái đậm đà trao duyên
Không gian khoảng cách nối liền
Nhịp cầu Ô Thước bên thềm lung linh
Ngậm ngùi da diết chữ tình
Phong cuồng bất chợt thình lình phăng ngang
Đứt dây cuốn hút cõi tầng
Lững lờ khoảnh khắc khuất màn xa xăm
Kẻ đau góc quạnh thâm trầm
Bóng người ngoảnh bước lệ tràn ai hay
Ngỡ ngàng chua xót còn đây
Mà ôi! Nỗi nhớ kéo dài khôn nguôi…
10/7/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
CUNG ĐỜN CHƠI VƠI
“Thơ Nhạc”
Lặng nhìn sóng nước trên sông
Lăn tăn bọt trắng xuôi dòng loang xa
Mênh mang ảnh bóng nhạt nhòa
Thẫn thờ nỗi nhớ xuyên qua cõi lòng…
Thơ ngâm ý nhạc phiêu bồng
Lững lờ cửa gió, trải hồn thênh thang
Dư âm réo rắt nhịp nhàng
Ru niềm lạnh giá, lỡ làng hương xưa
Cuộc đời thấm thoắt thoi đưa
Biết bao kỷ niệm đậm đà khôn nguôi
Bâng khuâng tấc dạ bồi hồi
Gợn luồng da diết, lắc nhồi trong tim
Ngậm ngùi nẻo vắng tìm quên
Mà sao cứ mãi chập chờn tâm tư
Dấu yêu, tiếng hẹn, câu chờ
Trăm nghìn lượn sóng vỗ bờ trăng xiêu
Chẳng còn thả bước dưới chiều
Nghẹn ngào Ô Thước, tiêu điều nghe chuông
Nhớ em, nhớ ánh mắt buồn
Thương nhiều, thương cả con đường em đi
Chẳng còn giây phút thầm thì
Dâng tràn cảm xúc giữa bề mơ sâu
Luyến lưu kéo mấy nhịp cầu
Với màn sương khói, đẩy sầu tan phai
Nỗi niềm vương vấn còn đây
Mà kia dĩ vãng héo gầy, chon von
Xót xa khúc nhạc tủi hờn
Nửa chừng sợi đứt, cung đờn chơi vơi…
15/7/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
KHOẢNH KHẮC TÂM TƯ
“Thơ Nhạc”
Mưa chiều phủ kín hoàng hôn
Đẫm loang bóng nước vẽ tròn không gian
Góc nghiêng vỡ ánh lụn tàn
Chập chờn ngọn gió đẩy màn âm u…
Lặng ngồi nghe thổi vụt vù
Ngước nhìn diệu vợi từ từ mây trôi
Đổi thay chuyển hóa lưng trời
Gợi lòng nhân thế đầy vơi nỗi niềm
Xuân xưa sóng nước mảnh thuyền
Tay chèo êm ái về miền trăng sao
Biết bao khúc nhạc ngọt ngào
Ru hồn mộng ước, dâng trào câu ca
Xe đời bánh mãi lăn qua
Đó đây trước mặt cứ mà chân đi
Cho thêm chút nữa thầm thì
Đặt vào khoảng trống, níu ghì con tim
Cũng rồi những lúc im lìm
Ngậm ngùi nỗi nhớ bên thềm dư hương
Chơ vơ thả bước dặm trường
Ảnh hình dĩ vãng gợi buồn xa xăm…
Nay đà muối tóc da ngâm
Vó câu mỏi gót dưới hàng lam treo
Mênh mang thả mắt thu chiều
Linh hồn tượng đá thầm kêu tiếng lòng
Chẳng còn khoẻ cánh phiêu bồng
Chẳng còn nhẹ lướt trên dòng sông thơ
Chỉ đây nẻo vắng khung mờ
Cây buồn lặng đứng, thẫn thờ mây sương…
25/7/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
TRĂNG BUỒN
“Thơ Nhạc”
Sương mờ phủ kín vành cong
Tối nghiêng nửa khuyết, tím lòng không gian
Mây trôi rải rác lưng tầng
Lững lờ ngọn gió ngỡ ngàng đong đưa…
Lặng trầm dưới bóng canh khuya
Bâng khuâng dĩ vãng đậm đà men hương
Éo le vỡ nát, đoạn trường
Ngập tràn da diết cả buồng con tim
Chẳng còn thưởng thức trăng huyền
Chim trời biển bắc nỗi niềm tung bay
Vấn vương một túi thơ đầy
Duyên nồng hẹn ước, bàn tay quyện hồn
Chẳng còn réo rắt cung đờn
Khung chiều thả bước dập dồn tâm tư
Luyến lưu tự thuở bao giờ
Ngậm ngùi khoảng cách, thẫn thờ mênh mang…
Bây giờ em khuất cầu ngang
Còn tôi ngõ lối cố lần chân đi
Xui chi khúc nhạc dã quỳ
Để này phận số thầm thì cheo leo…
Ôi hời! Ôi hỡi! Tình yêu
Bức tranh nở đóa diễm kiều thu nao
Biết bao xúc cảm dạt dào
Ngập đầy chan chứa ngọt ngào tơ vương
Nay đà hoá cánh mù sương
Thênh thang lững thững chập chờn tan phai
Xót xa một bóng trăng gầy
Chẳng còn dạ ánh, chỉ này đêm đen…
17/9/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
MÊNH MANG THỔN THỨC
“Thơ Nhạc”
Lặng nhìn những đám mây trôi
Xuôi theo ngọn gió từng hồi xa xăm
Đó kia mãi cứ thâm trầm
Lưng trời bát ngát, ngàn năm lững lờ…
Bâng khuâng dĩ vãng nhạt mờ
Chập chờn ảnh dáng giữa bờ lam treo
Biết bao đỏ thắm mỹ miều
In vào nỗi nhớ trăm điều tơ vương
Cũng rồi bóng xế hoàng hôn
Dần tia rụng nắng, gợi buồn tan phai
Lối xưa đậm dấu gót hài
Nay đà ngõ khép, bàn tay cuộc đời
Ru êm khúc nhạc tuyệt vời
Hoá thành loãng tiếng, rã rời mưa giông
Mơ đan xoải cánh phiêu bồng
Lạnh lùng mảng tối tầng không phủ trùm
Chơi vơi những lúc tận cùng
Ngậm ngùi da diết giữa vùng đêm đen
Tái tê siết chặt nỗi niềm
Giọt sầu khoé mắt nhỏ thềm sương giăng…
Bây giờ nẻo vắng dừng chân
Nhìn cây ngủ đứng, võ vàng đong đưa
Giống ta, một thoáng âm thừa
Vật vờ khoảnh khắc, vòm thưa khuất chìm?..
Mênh mang, thổn thức im lìm
Linh hồn sỏi đá, chẳng tìm nơi đâu
Cớ sao dưới ánh bạc đầu
Bể đời nhân thế, vẫn sầu con tim…
26/9/2025
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)